Ở quận Tây An, Nhược Hi nhìn cây cối, gạch ngói trước mặt không khỏi thở dài.
Kiếp trước cô đã trở thành một ngôi sao lớn và sống ở đây.
Cảnh vật vẫn quen thuộc như vậy nhưng mọi thứ đã thay đổi.
Đây chỉ là một hợp đồng hôn nhân nhưng cô lại chẳng thể biết lý do.
“Tiểu Hi, nếu em không về biệt thự Lục Cảnh Ngôn có tức giận không?”
Nhìn thấy cô thất thần, Nghiêu Mễ lo lắng hỏi.
Lúc trước ở bệnh viện Nhược Hi đã đuổi vệ sĩ đi và nhất quyết quay về đây.
“Chị Nghiêu giữa chúng em chỉ là một giao ước, không cần thiết phải sống chung.
Hơn nữa em và anh ấy chắc chắn sẽ ly hôn trong tương lai vậy thì tại sao phải về đấy.
Chị biết không, em sợ nhất chính là phiền phức.”
Nghiêu Mễ vốn dĩ định nói gì đó nhưng nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm của cô, bất lực lắc đầu, lấy điện thoại di động ra đặt vào trong tay cô.
“Cảnh Ngôn nhờ chị chuyển cái này cho em.
Anh ta đã sửa cho em rồi.
Chị có chuyện nên về trước đây.”
Nói xong Nghiêu Mễ đeo túi lên lưng rồi ra khỏi cửa.
Nhìn Nghiêu Mễ rời đi, Nhược Hi yếu ớt gục xuống ghế sô pha.
Cảnh Ngôn nói rằng cô đã hôn mê, điện thoại tự nhiên cũng bị hỏng, việc sửa chữa có chút phiền phức.
Nhưng tại sao anh ấy lại giúp cô sửa nó? Có khả năng nào thích cô rồi không? Làm sao có thể được! Người ta đã nói là hôn nhân hợp đồng, sau này nhất định phải ly hôn.
Hơn nữa Cảnh Ngôn vốn bị đồn là không gần nữ giới, tự nhiên yêu cầu cũng rất cao, không thể nào bị một đoá hoa trắng nhỏ bé yếu ớt như cô mê hoặc được.
Chắc sợ bị mọi người soi mói thế nọ thế kia nên mới giúp thôi.
Đúng, chắc chắn là thế.
Nhược Hi bực bội xoa đầu và tự cảnh cáo bản thân: Nhược Hi mày đừng có ngu ngốc, điều quan trọng nhất bây giờ là trả thù và sự nghiệp.
Đừng có nghĩ đến những điều không bao giờ xảy ra nữa!
Cô nhấn nút nguồn, đặt điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt lại.
Nhược Hi cần bình tĩnh và lên kế hoạch thật tốt cho tương lai.
“Tôi muốn tiền! Tôi muốn tiền! Tôi muốn tiền!...”
Đột nhiên một tiếng chuông kì quái vang lên, cô cau mày khó chịu vươn tay nghe điện thoại.
Không đợi cô kịp nói gì, tiếng gầm của Lâm Đông Thành đã vang lên bên tai.
“Nhược Hi, mày có thể làm trái ý tao sao? Sao mày dám không nghe điện thoại của tao trong suốt ba ngày qua? Lần này tao tha cho mày và nếu có lần sau thì mày biết hậu quả rồi đấy.
Tối nay đúng bảy giờ mày phải có mặt trong khách sạn Vương Phạm, phòng 818 tao có chuyện muốn nói.
Đừng có đến muộn nếu không mày sẽ không bao giờ lấy được những thứ mẹ mày đã để lại đâu!”
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi điện thoại đã bị ngắt nhưng cô đã quen với điều này.
Đây là cha cô.
Kiếp trước cũng vậy, ngoài việc đòi tiền và đe doạ ông ta không hề quan tâm đến sống chết của cô.
Nhược Hi không hề muốn gặp Lâm Đông Thành một chút nào nhưng những thứ mà mẹ cô để lại cô luôn mong muốn có được chúng, kể cả là kiếp trước hay kiếp này.
Khi màn đêm buông xuống, Nhược Hi đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang bước vào trong khách sạn.
Cửa ô số 818 bị khuất, cô mở ra liếc mắt một lượt nhưng bên trong không có ai.
Nhược Hi nhìn xung quanh, không nghi ngờ gì nữa, cô ngồi xuống và gọi cho ông ta.
Người bên kia dứt khoát cúp máy và gửi tới một tin nhắn: “Vội cái gì? Rất nhanh người liền tới!”
Đọc những lời đó, cô có thể tưởng tượng gương mặt già nua mà dữ tợn của ông ta.
Lúc này, Lâm Đông Thành đang đứng trong một góc khuất nói chuyện điện thoại.
“Cậu Cơ, tôi đã đến.
Hôm nay tôi đặc biệt chuẩn bị một món quà tuyệt vời cho ngài.
Mong rằng sẽ làm ngài hài lòng.”
Khoảng mười phút sau, Nhược Hi chỉ cảm thấy buồn ngủ, vừa nóng vừa bứt rứt và dường như cô còn nhìn thấy Lục Cảnh Ngôn..