Về đến Mộ phủ, Mộ Du đứng trong tiểu viện của mình, y mới nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, sau đó muộn màng sợ hãi.
Đó là đương kim Thánh Thượng đóooo!
Hệ thống đúng lúc xuất hiện:[ Sợ cái gì chứ, cùng lắm thì Minh Vương sẽ giận dữ vì nam nhan.]
Rồi cùng với anh Thái tử mưu triều soán vị!(( hé hé hé))
Đương nhiên, nửa câu sau nó không dám nói. Chuyện không đúng mà nó nhận ra thì người nơi này chưa chắc có thể tiếp thu.
Nếu không phải cậu ấy đã trọng sinh một lần thì quỹ đạo cuộc đời Mộ Du vẫn sẽ khổ như trước.
Hệ thống thở dài một hơi.
Mộ Du:[......]
Y còn chưa kịp mắng lại nó mà, hệ thống này thở dài cái gì thế?
Mộ Du:[Tại sao mỗi lần có Bách Lý Tiêu Minh đứng cạnh là ngươi lại im như thóc thế?]
Hệ thống vô cùng bất mãn:[Tui đâu có câm đâu? Hắn ta cũng nói chuyện quá trời vui rồi còn gì!]
Mộ Du rất muốn cho hệ thống một ánh mắt xem thường, y lại nghĩ tới Bách Lý Tiêu Minh muốn đến Nghi Nam, y hỏi:[ Nghi Nam bên kia đã xảy ra chuyện gì sao?]
Hệ thống íu đúi nói:[......Năng lượng của tui vẫn chưa thể bao trùm xa đến vậy.]
Mộ Du nhíu mày:[Vậy ngươi có nghe những người khác nhắc tới không?]
Hệ thống:[......Hệ thống cũng muốn nghỉ ngơi chứ.]
Mộ Du:[......]
Cái đồ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Rốt cuộc thì bên Nghi Nam đã xảy ra chuyện gì?
Hệ thống đuối lý, nó tìm một cái cớ:[Không phải lúc trước tui đã nói là mình không ổn định sao? Hình như cảm giác thân thuộc kia lại tăng lên rồi?]
Mộ Du lo lắng:[ Thật không?]
Hệ thống:[ Thiệt hơn chữ thiệt luôn á.]
Mộ Du cười cười, y cũng không trả lời nó.
- -------
Chạng vạng, Mộ Dương Trác dẫn theo một đống hạ nhân về đến Mộ phủ, gương mặt ông ta lại thập phần khó coi.
Chân vừa bước vào cửa, ông ta đã quát hạ nhân đi sau: "Đi gọi Mộ Du vào đại sảnh ngay cho ta!"
Giọng điệu lạnh tanh, nghe là biết đã không có chuyện tốt xảy ra rồi.
Gã sai vặt nghe lười, gã vội chạy đi tìm người.
Quản Nhược An liếc Mộ Linh một cái, cô ta lập tức nói: "Đại bá, đại bá mẫu, hôm nay có một chuyện, chất nữ cảm thấy Du ca rất quá đáng. Nó làm trò trước mặt bệ hạ, muốn vứt mặt mũi Mộ gia."
Đoàn người đã đi tới đại sảnh, quản gia thấy có chuyện liền vội vàng đi châm trà hạ hỏa.
"Lúc các ngươi ở đại điện đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ bệ hạ đột nhiên muốn tam hoàng tử cưới chính trắc phi cùng lúc, mà Mộ Hân còn phải sinh đứa trẻ ra mới được nạp vào thị thiếp!"
Mộ Dương Trác đấm mạnh lên mặt bàn gỗ, chén trà run rẩy xoay hai vòng mới miễn cưỡng dừng lại.
Ông đang lên cơn giận, hôn sự tốt như vậy còn sém vụt khỏi tay! Hỏi sao mà ông không tức được chứ!
Khi Từ công công truyền khẩu dụ cho Mộ Dương Trác, ông ta còn ngu mất một lúc mới hiểu ra!
Khi hỏi công công đã xảy ra chuyện gì, lão chỉ nói là Mộ phu nhân rất biết.
"Lão gia, có một nha hoàn trong cung làm dơ y phục của thiếp, thiếp thân mới bảo Linh nhi đi theo thay quần áo. Nào ngờ lại bắt gặp cảnh tam hoàng tử tư thông với Lâm Thư!"
Vẻ mặt Quản Nhược An đầy ủy khuất, nghĩ lại hình ảnh hôm nay mình thấy, bà cảm thấy thật là xui xẻo!
Nhìn bộ dạng của tam hoàng tử với Lâm Thư kia, hiển nhiên là bọn họ cố ý!
Mộ Đồng lúc ấy đi cùng Mộ Dương Trác, chuyện xảy ra thế nào hắn cũng không rõ lắm. Nhưng nghe lời Mộ Linh nói, hiển nhiên trong vụ này có bút tích của Mộ Du!
Mộ Dương Trác trầm mặc, Quản Nhược An lại tiếp tục nói: "Lão gia, ngài cho rằng làm sao mà thánh thượng biết Hân tỷ nhi đang mang thai? Còn không phải do Du ca nhi lắm miệng à!"
Tưởng tượng đến đây, bà ta hận không thể đem hết mọi tội lỗi trên đời đổ lên đầu Mộ Du.
Hôm nay ở trong điện, khi Mộ Du, Bách Lý Tiêu Minh và Thái Tử đi hết rồi, Bách Lý Tông Thân cũng không còn kiên nhẫn giải quyết chu toàn nữa.
Huống chi đương sự đều nói mình lưỡng tình tương duyệt, lão cũng không dùng gậy đánh uyên ương, nhiều lắm thì phạt Bách Lý Nghiệp trước khi thành thân không được ra khỏi cửa thôi.
Bên Lâm gia cũng chỉ bị phạt trừ bổng lộc của Lâm thượng thư.
Mà bên Mộ gia thì khác, Mộ Hân mưu hại dòng chính, cho dù là nhân phẩm hay giáo dưỡng thì đều có vấn đề.
Vị trí trắc hoàng tử phi cũng rất được xem trọng đó.
Nhưng vì mặt mũi Mộ phủ, chờ sau khi sinh con xong, Mộ Hân mới được vào trận chiến tranh giành trắc phi vị.
Có thể nói, Bách Lý Tông Thân làm tất cả vô cùng tận tình tận nghĩa.
Đương nhiên, nếu không có Bách Lý Tông Thân, người Mộ phủ chỉ là bá tánh bình dân, càng không có khả năng leo lên hàng ngũ hoàng thân quốc thích.
Mộ Dương Trác chỉ có thể đốt lửa giận sang mông người đứng cạnh: "Người đâu rồi hả? Sao lại còn chưa tới! Lời nói của ta ở Mộ phu như gió thoảng bên tai các ngươi à?"
Ông ta cố ý chỉ cây dâu mắng cây hòe, là mắng Mộ Du không nghe lời đây mà.
Vừa vặn lúc này, Mộ Du đã bước vào đại sảnh.
Không cần hệ thống nhắc nhở, chỉ cần nhìn cái mặt nhăn nhó bên cạnh Mộ Dương Trác là y đã biết tiền căn hậu quả.
Nhưng y cũng cần giả bộ chút.
"Không biết phụ thân tìm con gấp như vậy là có chuyện gì?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi à! Ở trên đại điện ngươi đã nói cái gì?" Mộ Dương Trác siết chặt nắm tay, nếu không phải ông ta còn kiêng dè Minh Vương, ông hận không thể đánh đứa nghịch tử này ngay.
Mộ Du nghi hoặc chớp chớp mắt, "Nhi tử không rõ, xin phụ thân nói thẳng."
"Ngươi!" Thật ra Mộ Dương Trác không cần Mộ Du giải thích. Bởi vì ông ta không tin đứa con này, dù nó nói gì thì ông ta cũng không thèm tin!
Tìm nó đến đây không phải để giải thích, ông ta cần bao cát trút giận thôi!
Quản Nhược An tưởng tượng lại cảnh mình trên đại điện như đi trên băng mỏng, còn bị Mộ Du nhìn sang, bà ta không khỏi bốc hỏa.
"Du ca nhi, giờ ngươi hại Hân tyt nhi mất luôn vị trí trắc phi! Ngươi có biết sai không!"
Mộ Du giả vờ kinh ngạc, "Hân tỷ nhi bị mất trắc phi vị rồi?"
Mộ Hân đang đến xem nào nhiệt. Nghe được câu này, cô ta đờ người ra, sau đó vội nhào vào đại sảnh.
"Mẫu thân, lời người mới nói là có ý gì? Sao con không thể làm trắc phi nữa?"
Mộ Dương Trác lạnh mặt liếc sang, "Là bệ hạ tự mình hạ khẩu dụ!"
Sắc mặt Mộ Hân trắng nhợt, nghe lý do thoái thác của Quản Nhược An, cô ta quơ tay, muốn đi bẻ cổ Mộ Du!
"Là do ngươi đúng không! Là do ngươi chướng mắt ta! Ngươi không thể sống tốt như ta! Cái tên tiểu nhân Mộ Du đê tiện này!"
Khi Mộ Hân tiến lại đây, Mộ Du đã lui về phía sau vài bước. trước khi cô ta bắt được mình, y lạnh mặt nói: " Cẩn thận cái thai đấy, lỡ mà mất thì tỷ cũng chỉ có thể lấy phận thiếp thất gả cho tam hoàng tử thôi."
Nói không chừng, Bách Lý Nghiệp còn trực tiếp không cưới!
Nửa câu sau Mộ Du không nói ra, y sợ mình kích thích Mộ Hân. Nếu cô ta thật sự mất đứa trẻ này, ngày tháng về sau của phủ tam hoàng tử sẽ rất bình yên đó.
Mộ Hân trợn to hai mắt, vì cảm xúc hơi kích động. Không biết là nghe Mộ Du nói hay như thế nào, cô ta cảm thấy bụng có chút đau.
Ả ta ôm bụng lùi lại, quỳ thụp xuống bên chân Mộ Dương Trác: "Cha, phụ thân, người nhất định phải đỏi lại công đão cho nữ nhi thấy! Nếu không thể làm trắc phi, nữ nhi và đứa bé trong bụng làm sao có thể sống tiếp đây!"
Mộ Dương Trác bị nói đến phiền, ông ta bảo quản gia: "Du ca nhi hỗn láo với huynh tỷ, nhốt nó vào từ đường ở mấy ngày đi!"
Mộ Du nhìn ông ta làm bộ không phân rõ trắng đen xanh vàng, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Ông ta sợ y lành sẹo quên đau nên mới đưa y vào từ đường lần nữa.
Y cũng lười đôi co, lập tức hỏi: "Phụ thân cảm thấy cả cái phủ này rớt đầu tốt hơn, hay là Hân tỷ nhi bị phạt sẽ tốt hơn?"
Y vừa nói xong, tất cả mọi người đã thay đổi sắc mặt.
Gần vua như gần cọp, ai ai cũng biết.
Hôm nay ở đại điện có biết bao nhiêu hung hiểm. Nếu hoàng thượng vì muốn giữ lại thanh danh hoàng tử của mình mà ban chết toàn phủ thì......
Quản Nhược An với Mộ Linh chậm rãi ngẫm ra, lúc này mới bắt đầu sợ.
Thân phận hoàng tử cao hơn tất cả bọn họ.
Mộ Dương Trác nhíu chặt lông mày, ông ta cũng không nói tiếp.
Mộ Du cười lạnh, ytiếp tục nói: " Chuyện hôm nay ở thiên điện sao lại trùng hợp như vậy. Tại sao mẫu thân và Mộ Linh lại gặp đúng tam hoàng tử tằng tịu với Lâm Thư?"
"Lại vì sao bệ hạ đã biết chuyện mà còn muốn gọi Thái Tử đến? Phụ thân đã nghĩ đến chưa?"
Trong lòng Mộ Dương Trác lộp bộp một chút, ông là người rõ nhất, Hoàng Thượng không thích Thái Tử.
Tam hoàng tử hai lần phậm cùng lỗi sai. Nhưng Thái Tử vẫn không báo với bệ hạ......
Lần trước Thái Tử mở hội săn thú, lần này tuy không phải do Thái Tử, nhưng muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do?
Được thông não xong, sắc mặt Mộ Dương Trác đã chuyển màu trắng nhợt.
Nhìn dáng vẻ này, Mộ Du giúp ông ta giải thích với mọi người: "Nếu như bệ hạ muốn trừng phạtThái Tử, chuyện Hân tỷ nhi câu dẫn hoàng tử là việc ván đã đóng thuyền."
Việc làm của Mộ Hân coi như là đại diện cho Mộ phủ, xử thế nào hoàn toàn dựa vào tâm tình của bệ hạ.
Nếu bệ hạ muốn trọng phạt Thái Tử, lại làm không được. Mộ phủ chắc chắn sẽ bị trảm đầu hết.
Dù sao thì trong kinh này cũng không chỉ có một Mộ gia, lão đế vẫn còn Chu gia, Lý gia, Triệu gia!
Lại suy nghĩ sâu xa một chút, ai lại muốn mượn việc này vu hãmThái Tử?
Từ từ tra lại, bọn họ có thể không chỉ bị mất một vị trắc phi, còn có thể chấm dứt cả gia tộc.
Mà hiện giờ, nhờ Mộ Du giải nghĩa chu toàn, bệ hạ chỉ giận gia trạch không yên, Mộ Hân mất chức.
Tội danh cũng coi như nhỏ.
Nghĩ đến đây, người của Mộ Dương Trác như vừa đi du lịch quỷ môn quan về, cả đám như trút được gánh nặng đè lâu.
Chỉ có Mộ Hân ngơ ngơ ngác ngác ngồi dưới đất, mặt thối như vừa bị chọi trứng vịt ung.
Mộ Du cảm thấy buồn cười, trong mắt Mộ Dương Trác, thứ không đáng giá nhất trên đời lại là con gái của ông ta.
Hệ thống cảm thấy đồng cảm:[ Cậu nói xem, nếu con người không yêu nhau, vì sao họ lại muốn sinh con chứ?]
Mộ Du trầm mặc nửa ngày, y nói:[ Có thể là để nối dõi tông đường, cũng có thể để vì lợi dụng.]
Y nhìn thẳng vào đôi mắt Mộ Dương Trác: "Phụ thân còn muốn phạt ta không?"
Mộ Dương Trác chỉ cảm thấy mặt hơi rát, nghe Mộ Du nói xong, nó không sai, còn có công.
Ông ta không nói chuyện, ánh mắt nặng nề, như đang ấp ủ gì đó.
Mộ Du quay đầu, nhìn về phía quản gia: "Dẫn đường đi."
Lần này, y muốn đại náo từ đường!
Mộ Dương Trác muốn ngăn cản, nhưng lời nói vẫn chậm hơn động tác chân. Mộ Du đã theo quản gia đi mất.
Mộ Đồng rũ mắt xuống, trong con ngươi hiện lên một luồng ánh sao.
Gã cho Mộ Hân một ánh mắt, cô ả lập tức hiểu ý: "Phụ thân, đều là do nữ nhi sai! Xin phụ thân tha cho nữ nhi lần này."
Quản Nhược An rất vừa lòng, kế hoạch gả Mộ Du cho tam hoàng tử có bút tích của bà, mà giờ thì mất rồi.
Nếu Mộ Hân dốc sức đồng ý, bà ta cũng khỏe, vì thế bà nói: "Lão gia, còn hơn tháng nưa là Hân tỷ nhi phải gả đi rồi. chi bằng phạt nó đóng cửa cấm túc đến lúc đó đi."
Nói xong bà ta làm bộ thở dài một hơi: "Dù sao thì cũng không thể không gả, vạn nhất nó sinh ra con trai, lại là thế tử đầu tiên được hạ sanh. Nói không chừng, bệ hạ sẽ nể tình đứa bé rồi tha thứ cho Hân tỷ nhi."
"Ừ, ngươi nói sao thì làm vậy đi." Mộ Dương Trác mỏi mệt phất tay.
Nhưng bọn họ ai cũng biết, tam hoàng tử đã sớm bị bỏ rơi.
Hiện giờ vẫn còn chế hành, lão đế phải làm vậy cho chúng thần xem.
Mộ Hân xin cáo lui rồi vội vàng đi khỏi.
Mộ Đồng đột nhiên mở miệng: "Phụ thân, giờ Du ca nhi sắp là Minh Vương phi. Nếu phạt nó ở từ đường làm Minh Vương biết......"
"Nó còn chưa gả chồng! Chỉ cần nó còn ở Mộ phủ một ngày thì nó vẫn là người Mộ gia! Ta là cha nó, ta nói gì nó đều phải nghe!
Lời nói Mộ Đồng như trát lên người Mộ Dương Trác một thứ xiềng xích khó gỡ.
Editor có lời muốn nói:
Chương sau sẽ cực kỳ choáy
Còn 30 chương nữa thôi là bộ này sẽ hoàn chính văn rùi nè. P/S: Có phiên ngoại hiện đại và tí nước thịt mlem mlem:))))))