Trình Mộ Nhàn vẫn còn nhớ cái đêm bức vua thoái vị đó---- Tầm Dương Vương phi Hàn Chỉ Nhu, người luôn đóng vai mềm mại nhu nhược, đã tự mình dẫn theo quân phản loạn tiến đến và bao vây kín Cam Lộ điện.
Nếu không phải con trai nàng liều chết cầm theo Hổ Phù chạy đến đại doanh ở thành Tây gọi cứu viện, e rằng nàng và cả hai đứa con trai của nàng đều sẽ trở thành quỷ dưới lưỡi đao rồi.
Ở dưới thực lực tuyệt đối, Hàn Chỉ Nhu nhanh chóng bị đánh bại.
Vào thời điểm đó, Lục Hựu Bạch bởi vì chuyện này mà bị kinh sợ, sau khi để lại khẩu dụ truyền ngôi cho con trai nàng thì liền tắt thở.
Về phần Hàn Chỉ Nhu, nàng ta luôn kêu gào nói Lục Hựu Bạch yêu nàng ta nhất và tuyệt đối sẽ không để nàng ta chết.
Chỉ tiếc nàng ta có kêu gào thế nào thì cũng không có tác dụng gì---- Người đăng cơ chính là con trai nàng, là tân quân của Tây Chiêu.
Tội mưu phản là tội không thể tha.
Xem như có kim bài miễn tử cũng không thể đặc xá, cuối cùng thì Tầm Dương vương phủ bị chém đầu cả nhà, còn họa sang cho cả cửu tộc.
Ngay cả đứa trẻ sơ sinh cũng không bỏ qua---- Trình Mộ Nhàn biết điều này thực sự tàn nhẫn, nhưng đã dám làm thì sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Trên sân đấu tranh giành quyền lợi, hoàn là ngươi chết hoặc là ta chết.
Suy nghĩ của Trình Mộ Nhàn dần dần bay xa, vẫn là Lục Hựu Bạch gọi nàng vài lần mới khiến nàng lấy lại tinh thần.
Nhìn lại, Trình Mộ Nhàn rất khó để có thể kết nối vị tân quân đầy khí thế trước mặt với người sẽ triền miên trên giường bệnh ngày sau.
"Đang nghĩ gì thế?".
Khi Lục Hựu Bạch hỏi câu này, dường như có ngàn vạn ngôi sao trong mắt hắn.
Hắn cứ nhìn Trình Mộ Nhàn như vậy, như thể chỉ có hai người bọn họ trên thế giới này.
Trình Mộ Nhàn bị nhìn có chút không quen: "Thần thiếp đang nghĩ, nếu như ngày sau Bệ hạ có người trong lòng, vậy có thể thả thần thiếp rời đi hay không?".
Câu này nói ra ngược lại có mấy phần đi quá giới hạn.
Nếu chuyện này mà truyền đến tai đám đại thần trong triều kia, đoán chừng bọn hắn sẽ lại chỉ trích Hoàng Hậu Trình Mộ Nhàn là người ghen tị,v.v...
Lục Hựu Bạch duỗi tay giúp Trình Mộ Nhàn chỉnh lại một cây trâm bị lệch, đồng thời nói: "Khanh khanh sao lại nói như vậy?".
".....".
Trình Mộ Nhàn nhìn Lục Hựu Bạch, mới nhận ra câu nói này của mình nói quả thực là hơi sớm.
Trình Mộ Nhàn biết người mà Lục Hựu Bạch thực sự thích là trăng sáng Hàn Chỉ Nhu kia, chứ không phải Hoàng Hậu cưới về để củng cố hoàng vị là nàng.
Nhưng là, chính bản thân Lục Hựu Bạch cũng không lộ ra ngoài một chữ, nếu nàng bây giờ nói ra cái gì, vạn nhất chọc giận đến Lục Hựu Bạch thì đó lại là một chuyện khác.
Lục Hựu Bạch trước nay luôn chú trọng đến lợi ích của Hoàng gia, nếu để chuyện này truyền đi, nhất định sẽ khiến hắn rất mất mặt.
Có cơn gió thoảng qua má hai người, và dưới ánh trăng cô đơn trên trời cao, Lục Hựu Bạch chủ động ôm Trình Mộ Nhàn vào trong ngực.
Vào khoảnh khắc rơi vào vòng ôm ấm áp của nam nhân, đại não Trình Mộ Nhàn phút chốc trở nên trống rỗng.
Hắn thế mà ôm mình?
Còn là chủ dộng ôm mình?
Thêm vào cả kiếp trước, đây là lần đầu tiên.
Trình Mộ Nhàn mở to mắt, đồng thời, những cung nhân đi theo phía sau đều nhanh chóng cúi đầu xuống theo bản năng.
Lục Hựu Bạch mấp máy môi, thanh âm nhẹ nhàng làm Trình Mộ Nhàn gần như cho rằng đó là ảo giác: "Khanh khanh đừng lo".
Trình Mộ Nhàn ngớ người một lúc, cuối cùng thoát khỏi vòng ôm của Lục Hựu Bạch và nhìn chằm chằm vào hắn hồi lâu, rồi nói: "Bệ hạ, gần đây có phải bận phê duyệt tấu chương quá không?".
Nghe vậy, bầu không khí vừa mới ủ rượu lập tức bị phá tan.
Nội tâm Lục Hựu Bạch: Nhịn xuống, nhịn xuống.
Người mình muốn cưới về nhà, đương nhiên phải kiên nhẫn, nhẫn nại.
Trình Mộ Nhàn thấy Lục Hựu Bạch không lên tiếng, cho là hắn đang tức giận.
Nàng vừa muốn mở miệng thì nam nhân bất ngờ vươn tay kéo lại áo choàng bị lỏng của nàng và nói: "Đi thêm một lát đi, sau đó trở về nghỉ ngơi".
Vốn chỉ là một câu nói nghe rất bình thường, nhưng Trình Mộ Nhàn lại sửng sốt nghe thành ý tứ kia, mặt nhỏ lập tức đỏ bừng lên.
Nàng cúi đầu, giọng nói run run: "Thần thiếp, thần thiếp cảm thấy hiện tại, hiện tại còn, còn có đi thể được!".
Nội tâm Trình Mộ Nhàn: Ngươi tốt hơn nên về ngủ nhanh đi.
Chỉ cần không phải ngủ chung giường với ngươi, thì có bảo ta ngủ trên đất cũng được!
"Không sao, trẫm ở lại đi cùng ngươi".
Lục Hựu Bạch nắm lấy tay Trình Mộ Nhàn và nói: "Tay lạnh vậy sao? Quay đầu, trẫm phái thái y đến khám cho ngươi thật kỹ".
"Dạ, Bệ hạ".
Trình Mộ Nhàn, tự cho là thông minh hóa ra lại bê đá đập chân mình, giờ phút này không dám nói lung tung thêm câu nào nữa.
Vì nàng rất sợ Lục Hựu Bạch sẽ nói ra câu gì đó mà nàng không thể nào tiếp thu được.
Đoạn đường đi dạo kế tiếp, hai người đều không lên tiếng.
Chỉ là lúc đi ngang qua Vị Ương cung, Trình Mộ Nhàn có dừng bước chân.
Nhìn cánh cổng quen thuộc của Vị Ương cung, tâm tình Trình Mộ Nhàn tràn đầy những cảm xúc ngổn ngang.
Nói đến, kiếp trước khi nàng lên làm Hoàng Hậu, Vị Ương cung chỉ được quét dọn đơn giản qua rồi cứ thế chuyển vào ở.
Lục Hựu Bạch khi đó nói rằng phản quân vừa mới tiêu diệt, quốc khố đang trống rỗng nên đề xướng tiết kiệm.
Với lý do đó, trong triều không một đại thần nào lên tiếng dị nghị, chỉ khó cho nàng vừa mới lên làm Hoàng Hậu không lâu đã lọt vào hậu cung chỉ trích.
Thế nhưng, Lục Hựu Bạch không muốn tu sửa lại Vị Ương cung thì cũng thôi, nhưng các cung điện của các hậu phi khác lại được hắn cho sửa, còn là sửa rất lớn.
Hắn làm như thế không phải đang ra oai phủ đầu với nàng thì còn ra oai phủ đầu với ai?
Nhưng trong kiếp này, Lục Hựu Bạch thế mà lại ra lệnh cho Công bộ tu sửa lại.
Trình Mộ Nhàn cảm thấy khó hiểu, nàng chẳng qua chỉ sống lại một đời mà thôi, nhưng sao có nhiều chuyện đã thay đổi quỹ đạo thế này.
"Có muốn vào xem một chút không?".
Lục Hựu Bạch hỏi khi thấy Trình Mộ Nhàn ngẩn người nhìn về phía cổng lớn Vị Ương cung.
"Không cần đâu, sau này tự nhiên sẽ có cơ hội mở cung".
Vị Ương cung, Trình Mộ Nhàn đối với nơi đó vẫn là rất quen thuộc, nên không cần nhìn cũng biết nó trông ra sao.
Nàng cũng không nghĩ Công bộ có thể tu sửa nơi đó đến mức độ nào, tóm lại, Lục Hựu Bạch sẽ không để Công bộ vì chuyện này mà tổn hại đến hoàng uy của hắn.
Huống hồ, mặc kệ Vị Ương cung được tu sửa ra sao, thì nàng cũng sẽ không như kiếp trước quá để ý nó đến thế----- Nếu kiếp này nàng không thể thoát được, vậy cứ yên lặng tự giam mình trong thâm cung đại viện và làm việc của riêng mình đi.
Những âm mưu quỷ kế kia, những minh tranh ám đấu kia, đều không liên quan gì với nàng cả.
Trình Mộ Nhàn nhắm mắt lại, sau đó mở ra: "Sắc trời đã muộn rồi, Bệ hạ không cần trở về nghỉ ngơi sao? Ngày mai còn tảo triều đấy".
Trình Mộ Nhàn biết rõ con người Lục Hựu Bạch, ngoại trừ lúc đối mặt với Hàn Chỉ Nhu, những lúc khác luôn là người rất có lý trí.
Hắn tuyệt đối sẽ không để hậu phi trong cung ảnh hưởng đến chuyện của hắn.
Lục Hựu Bạch nghe câu này thấy có gì đó sai sai: "Khanh khanh muốn đuổi trẫm đi à?".
"...!...".
Trình Mộ Nhàn suýt nữa nói ra chữ "ừ", cũng may kịp thời nuốt xuống.
Cái đầu nhỏ này của nàng, nàng vẫn còn muốn nó.
"Thần thiếp chỉ lo hôm sau Bệ hạ không thể lên triều thôi".
Trình Mộ Nhàn thấy Lục Hựu Bạch chẳng có tí động tâm gì, bèn kéo đám Ngự Sử ra nói chuyện: "Đến lúc đó, thần thiếp sẽ lại bị mắng là yêu Hậu họa nước".
Lục Hựu Bạch ban đầu vẫn còn thờ ơ, chỉ khi nghe Trình Mộ Nhàn nói nàng sẽ bị mắng thì trên mặt mới thay đổi thần sắc.
Nói chung, chính là nhìn không được đẹp mắt lắm.
"'Khanh khanh đã nói như vậy rồi, vậy trẫm sẽ trở về Cần Chính Điện---- Trời lạnh rồi, khanh khanh cũng trở về cùng trẫm đi".
"Mặc dù còn hơn mười ngày nữa mới đến đại hôn, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra vậy cũng khá phiền phức".
Lục Hựu Bạch đã khiêng ra lý do đại hôn để áp chế, Trình Mộ Nhàn chỉ đành phải quay về.
Tuy nhiên, trước khi quay trở về, Trình Mộ Nhàn vẫn cứng da đầu nói ra một câu:
"Bệ hạ, người có thể đợi đến đại hôn....."..