Trọng Sinh Làm Vật Cưng Trong Hậu Cung Của Cẩu Hoàng Đế


Tháng năm trời nắng rõ ràng nhưng Trình Mộ Nhàn lúc này lại thấy sau lưng có gió lạnh thổi qua, trên lưng nổi lên từng tầng da gà chi chít.

Bốn phía chung quanh thuyền hoa rất im ắng, thậm chí Trình Mộ Nhàn còn nghe rõ tiếng tim đập của mình càng lúc càng nhanh.

Như thể nó sắp nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi.
Đột nhiên, cằm nàng bị nhéo bởi một bàn tay khớp xương rõ ràng.

Có lẽ do thường xuyên cầm bút nên đầu ngón tay Lục Hựu Bạch có một tầng chai mỏng, và nó khiến Trình Mộ Nhàn cảm thấy hơi khó chịu.
Trình Mộ Nhàn cứ vậy nhìn Lục Hựu Bạch đi tới gần, trong mắt hắn dường như có lửa.

Nam nhân dừng lại và nói: "Trình Đại cô nương, chọn một cái đi".
Ngữ khí của Lục Hựu Bạch giống như ác quỷ bò ra từ Địa ngục, lạnh lẽo và ẩm ướt, như thể Trình Mộ Nhàn sẽ bị người kéo đi ngay lập tức nếu nàng không đồng ý làm Hoàng Hậu.
Nội tâm của Trình Mộ Nhàn: Đồng ý! Ta đồng ý!
"Thần, thần nữ tạ chủ long ân".
Nhận được câu trả lời hài lòng, Lục Hựu Bạch cuối cùng cũng chịu buông lỏng tay.

Nam nhân đứng thẳng người dậy, hai tay chắp sau lưng và nhìn Trình Mộ Nhàn từ trên xuống.
Da mặt Trình Mộ Nhàn vốn mỏng, lại bị Lục Hựu Bạch nhéo như vậy lập tức hiện lên cái dấu đỏ, thật lâu không tan đi.

Trình Mộ Nhàn dùng khăn lụa nhẹ nhàng chạm vào, và có một cơn đau rát truyền đến.


Lúc nàng ngẩng đầu còn bắt gặp cái vẻ mặt kia của Lục Hựu Bạch như thể đang nhìn một món đồ chơi, cộng thêm cơn đau trên cằm khiến hai mắt nàng chợt ướt nước giống như khóc mà không phải khóc.
Trình Mộ Nhàn bực bội cúi đầu, nàng thậm chí còn không dám cắn môi mà chỉ có thể nhẹ nhàng xoa cằm.

Nhưng trong nháy mắt nàng cúi đầu xuống đó, đã không nhìn thấy vẻ kinh hoảng hiếm thấy trên mặt nam nhân.
Lục Hựu Bạch vốn định giữ Trình Mộ Nhàn ở lại dùng cơm trưa, nhưng thấy bộ dạng nàng như vậy, nghĩ đến lúc đó nàng cũng sẽ không thể yên ổn dùng bữa nên dứt khoát cho người đưa nàng trở về Thượng thư phủ.

Còn hắn thì về Hoàng cung xử lý chính sự.
Trình Mộ Nhàn yên lặng quay trở về khuê phòng của mình, vết đỏ trên cằm nàng vẫn chưa biến mất nên dọc đường đi nàng chỉ lo cúi đầu.

Im lặng dùng xong cơm trưa, Trình Mộ Nhàn nói mệt mỏi muốn lên giường nghỉ ngơi.

Trong lúc đó, Lạc di nương chưa từng chạy qua bên này giở trò, có lẽ đang bận bịu chuyện Lai ma ma đang dạy lễ nghi cho Trình Mộ Đình đi.
Trình Mộ Nhàn bây giờ đã chắc chắn là Hoàng Hậu rồi, cộng thêm sính lễ phong phú mà Lục Hựu Bạch đưa đến khiến không ít người đỏ mắt.

Trên dưới Thượng thư phủ bây giờ có ai mà không mong chờ lấy lòng vị Hoàng Hậu tương lai này cơ chứ, bao gồm cả Trình Thượng thư.

Trình Thượng thư ban đầu cũng không nghĩ đến trong phủ sẽ có Hoàng Hậu, chỉ nghĩ nữ nhi có thể trở thành phi tần đã là tốt lắm rồi.

Cho nên ánh mắt nhìn Trình Mộ Nhàn bây giờ của Trình Thượng thư cũng khác trước, nói thẳng nàng là con gái tốt của hắn.
Nhìn đi, vừa nghe tin Trình Mộ Nhàn đã về, hắn lập tức vội vã chạy đến Mộ Lương uyển của Trình Mộ Nhàn để gặp nàng.

Nhưng rất không khéo, Trình Mộ Nhàn đã ngủ rồi.


Nghe thông báo, trên mặt Trình Thượng thư chẳng có tí mất kiên nhẫn nào mà còn cười tủm tỉm nói ngủ nhiều một chút là tốt.

Lúc xoay người rời đi còn phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho Trình Mộ Nhàn dùng sau khi nàng tỉnh dậy.
Nếu đổi lại là trong quá khứ, Trình Mộ Nhàn chỉ bị mắng một trận đã là cám ơn trời đất rồi.

Còn nghĩ muốn ăn đồ ăn nhẹ ư? Mơ đi.
Trình Mộ Nhàn bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài.

Nàng buồn ngủ dụi hai mắt, rồi nhận lấy chén trà mà Cẩm Thư đưa qua uống, sau mới hỏi: "Chuyện gì thế?".
"Tam thiếu gia nói Đại cô nương đoạt đồ của Nhị cô nương, hiện tại đang ở bên ngoài nháo".
Tam thiếu gia Trình Chi Vinh chính là người sẽ tham gia khoa cử của phủ Thượng thư, vì lẽ đó nên rất được Trình Thượng thư quan tâm.

Nhưng Trình Thượng thư lại không nghĩ tới sẽ phát triển nhi tử thành cái dáng vẻ vô pháp vô thiên này.
Trình Mộ Nhàn nhớ rõ kiếp trước không hề có cái việc này, chỉ có một màn Trình Chi Vinh náo loạn ở hậu hoa viên và suýt chút nữa hủy dung nàng.

Sau khi sự việc xảy ra, nếu không phải Lục Hựu Bạch giận quá thì Trình Thượng thư cũng sẽ không bắt Trinh Chi Vinh quỳ ở từ đường cả tháng trời, suýt nữa quỳ phế luôn cả hai chân.
Cũng vì lý do này, Lạc di nương hận nàng thấu xương.
Trình Mộ Nhàn thất thần ngồi bên giường, tiếng ồn ào ngoài sân càng lúc càng khó nghe, ngay cả những lời mẫu thân nàng là tiểu tiện nhân cũng mắng ra.


Khi Trình Mộ Nhàn nghe thấy lời này, nàng trực tiếp rút ngay chiếc giày thêu trên chân xông ra cửa.
Trình Chi Vinh còn đang hăng say làm loạn, thình lình lại thấy chính chủ đi ra.
"Tại sao ngươi lại không biết xấu hổ hệt mẫu thân tiện nhân của ngươi thế? Đặc biệt thích đi giật nhân duyên của người khác?! Nhân duyên tốt đẹp của tỷ tỷ ta đã bị ngươi phá hỏng rồi!".
"Bốp---- ---".
Một chiếc giày thêu đập vào chính giữa trán Trình Chi Vinh, đánh đến hắn sững sờ.

Mà toàn bộ hạ nhân trong Mộ Lương Uyển cũng ngu người luôn, bao gồm cả Cẩm Thư, miệng há hốc gần như nhét vừa cả quả trứng gà.

Đại cô nương trong ấn tượng của bọn hắn là người trầm mặc ít nói, thậm chí có thể nói là tính tình mềm yếu dễ bắt nạt, sao lại có thể có một mặt này.
Chiếc giày thêu đã cũ từ trên đầu Trình Chi Vinh rơi xuống đất, hình thêu bên trên đã xổ lông, một vài hạt châu trên đó cũng đã bong ra.
Trình Mộ Nhàn vẫn mặc một bộ quần áo nửa mới nửa cũ, mái tóc dài được một cây trâm tùy ý búi lên.

Nàng lạnh lùng nói: "Còn nói xấu mẫu thân ta nữa, ta không đảm bảo bản thân sẽ làm ra chuyện liều lĩnh gì đâu".
Trình Mộ Nhàn bây giờ đã là Hoàng Hậu khâm định rồi, xem như có lỡ tay đả thương thậm chí là đánh chết Trình Chi Vinh thì Thượng thư phủ cũng không dám nói nhiều một câu.

Không tại sao cả, chỉ vì ở Chính sảnh hôm nay, tân đế đã mở miệng thay Trình Đại cô nương giáo huấn thứ cô nương trong phủ.

Mà con người thì đều là xu lợi tránh hại, có chỗ tốt, ai mà không vội vàng chạy lên nịnh nọt cơ chứ?
Mặt trời càng ngày càng lớn, Trình Mộ Nhàn nheo lại hai mắt nhìn thứ đệ sắp bị tửu sắc móc sạch của mình.

Đừng nhìn Trình Chi Vinh dáng dấp dạng chó hình người, tuy hắn mới mười sáu tuổi nhưng nha hoàn trong phòng nàng đều bị hắn tai họa tám chín phần mười rồi.

Thêm vào đó là việc Lạc di nương rất cưng chiều hài tử, nên dù Trình Thượng thư có hỏi một câu thì đều bị nàng ta lấy lý do "tuổi còn nhỏ" giấu đi cho xong việc.
Toàn bộ Mộ Lương uyển an tĩnh lạ thường, Trình Chi Vinh hiển nhiên đã bị ánh mắt của Trình Mộ Nhàn làm cho giật mình.


Hôm nay hắn đến đây gây rối chính là nắm cái tính cách mềm yếu có thể bắt nạt của Trình Mộ Nhàn, ai mà ngờ được sẽ có một cái kết như vậy.
Chiếc giày thêu kia đánh trúng hắn cũng là ngẫu nhiên, ngoại trừ thấy đau đầu nhất thời thì nhiều hơn nữa là Trình Chi Vinh cảm thấy nhục nhã.
"Tiểu tiện-------".

Trình Chi Vinh đang muốn nói gì đó, thì có một tiếng quát dữ dội từ phía sau: "Đồ hỗn trướng!".
Ám vệ ẩn nấp cách đó không xa rất hài lòng nhảy khỏi bờ tường và rời đi sau khi thấy hắn tới.
Vốn Trình Thượng thư đang trong thư phòng xử lý chút việc, nào ngờ có gã sai vặt chạy vào nói với hắn Mộ Lương uyển xảy ra chuyện, hắn thế mới vội vàng chạy đến đây.

Nếu đổi là bình thường, Trình Thượng thư đâu rảnh để ý xem đứa con gái này bị làm sao.

Nhưng mà, Trình Mộ Nhàn nay đã khác xưa được phong làm Hoàng Hậu, nên bất kể thế nào cũng không được đắc tội nàng.

Lỡ đâu cái vị tân đế hỉ nộ vô thường kia túm lấy Thượng thư phủ của hắn khai đao thì sao, hoặc là học được cách dùng rượu tước binh quyền,v.v....
Này hắn vừa mới bước vào đã nghe thấy câu "Tiểu tiện-----" của Trình Chi Vinh, lòng cảm thấy kinh hãi mới hét lớn một tiếng.
"Cha! Nữ nhân kia dám đánh nhi tử, ngươi nhìn đầu nhi tử xem-----".
Trình Thượng thư không quản được nhiều như vậy, hắn quay lại răn dạy Trình Chi Vinh: "Quy củ thường ngày dạy ngươi đi đâu hết rồi? Nàng là trưởng tỷ ngươi đấy?!".
"Còn không biết lớn nhỏ nữa thì cẩn thận da của ngươi!".
Trình Chi Vinh từ nhỏ đến lớn luôn được chiều chuộng đã quen, đến cả Trình Thượng thư cũng chưa bao giờ nói nặng hắn một câu, thế mà bây giờ lại mắng hắn vì Trình Mộ Nhàn.

Trình Chi Vinh tức giận lập tức xoay người chạy đi.
Trình Mộ Nhàn ở phía sau nhìn xem, trong lòng thầm trợn trắng mắt.
Chờ đi, sớm muộn gì cũng để hắn chịu đủ.
"Đưa Tam thiếu gia đến từ đường tổ tông quỳ! Cũng không cho phép ai vào thăm nếu không có chỉ thị của ta!".
Trình Mộ Nhàn mỉm cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận