Vẫn như mọi ngày, những Tần Mặc về trễ một chút, đúng lúc cô đang dọn đồ ra ăn cơm, hắn nới lỏng cà vạt, đi rửa tay
Ngay ngắn ngồi trên bàn ăn.
Ninh Viên Viên đưa chén cho anh
Tần Mặc chậm rãi mở miệng;"Cái kia...!Cô biết Từ Tuần chứ?" Ninh Viên Viên ngẩn ra một chút, rồi chậm rãi gật đầu
Hắn ung dung ăn, sau đó mở miệng:"Cuối tuần này cô rảnh không?" Cô nâng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, xong lại nói:"Tôi có hẹn rồi, sao thế?"
Tần Mặc:"Cũng không có gì, mẹ dặn tôi muốn đưa cô đi tiệc mừng thọ của Từ lão"
Cô 'ồ' một tiếng, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đặc biệt kịch liệt kích động, trời má cô không nghĩ rằng hắn sẽ mở miệng hỏi cô
Ninh Viên Viên ậm ừ một tiếng:"Nếu như vậy không phải là sẽ bị lộ sao?"
Tần Mặc lạnh nhạt nói:"Tuy rằng kết hôn không truyền ra ngoài, nhưng người khác sẽ nghĩ tôi dắt cô là ứng phó "
Ninh Viên Viên nhướn mắt kinh thường, nằm mơ tôi mới làm bia đỡ đạn cho anh, Ninh Viên Viên nhoẻn miệng cười nhẹ:"Thực ra không cần phải nhờ tôi ứng, bản thân anh cũng có thể tự làm được.
Chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng, nếu bị truyền ra có khi danh tiếng của anh sẽ bị hạ vài bậc sao?"
Lời nói này của cô hắn hiểu, chỉ chậm rãi cười nhạt, nụ cười sâu kín như câu dẫn dụ dỗ con mồi, cười lên trông thật hại nước hại dân mà
Tần Mặc thấp giọng:"Vậy ra cô rất bất mãn?"
Ninh Viên Viên nhàn nhã gắp đồ ăn:"Anh có bao giờ được mọi người khen chưa nhỉ?"
Tần Mặc thâm thúy nhìn cô
Ninh Viên Viên cong môi cười, nụ cười như câu hồn đoạt phách, quyến rũ:"Nhưng mà đừng nghe những lời ngọt ngào đó nhiều, khả năng nghe nhiều quá sẽ sinh ra tự kỉ"
Tần Mặc:"....."
Thấp thoáng đến cuối tuần, Tần Mặc cầm di động, liếc nhìn Tang Trì:"Tiểu thư đâu?"
Tang Trì:"Hẳn là đi từ sớm ạ"
7 giờ tối là tiệc sẽ bắt đầu, cô được Ninh Cảnh Thiên dẫn đến một nhà thiết kế, để sửa soạn
Ninh Viên Viên đưa mắt nhìn xung quanh:"Chú, cả nhà họ Diệp lẫn họ Ninh đều được mời?"
Ninh Cảnh Thiên nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi mở mắt:"Ừ, cũng lâu rồi cháu không gặp ông ngoại nhỉ?"
Ninh Viên Viên trái tim nhỏ khẽ đập, cô cũng quên mất vị ông ngoại truyền thuyết này, cô cố gắng bày ra bộ mặt trấn tĩnh, nhẹ giọng nói:"Vâng, cháu cũng có chút nhớ ông rồi"
Ninh Cảnh Thiên rũ mắt, bộ dáng ngọc thụ lâm phong, con người mang khí chất ồn hoà trầm tĩnh, anh nhẹ nhàng xoa đầu cháu gái:"Ừ, đến đó chú nhỏ dắt cháu đi gặp ông ngoại"
Cô nhẹ nhàng gật đầu, đáy mắt tràn đầy phức tạp, Ninh Viên Viên đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo, nếu cô nói cho Ninh Cảnh Thiên biết cô không phải cháu gái anh ta thì sẽ như thế nào nhỉ?
Hẳn là người đàn ông này sẽ phát điên lên, hoặc bảo cô bị điên.
Cô biết trong lòng anh ta hẳn là có chút hoài nghi, nhưng không thể lý giải được.
Nguyên chủ vốn dĩ chưa bao giờ tha thứ cho người đàn ông này, cô ta hẳn chỉ muốn lợi dụng
Nhưng Ninh Cảnh Thiên thừa biết vẫn nhảy hố xông vào, tuy không phải thiên biến vạn hóa.
Nhưng tính cách đã quá mức thay đổi hệt như người khác, kẻ ngốc còn nhận thức được nói chi đến những con người thông minh này
Ninh Viên Viên trầm tĩnh, chống tay lên bệ cửa, lười biếng nói:"Chú nhỏ, chú thật không có suy nghĩ gì sao?"
Ninh Cảnh Thiên cười nhẹ:"Cháu muốn nói gì?" Cô híp mắt chậm rãi nói:"Chú muốn giúp cháu trả thù cho mẹ?"
Câu nói thẳng thừng như vậy không khỏi khiến hắn kinh ngạc, liếc mắt nhìn cô.
Bộ dạng của cô hết sức bình tĩnh, giống như nói một câu chuyện vu vơ
Ninh Cảnh Thiên im lặng chốc lát, nói:"Nếu cháu muốn" Cô khá bất ngờ, cúi đầu vụng trộm mỉm cười, trong lòng như nở hoa:"Chú thật không hối hận?"
Ninh Cảnh Thiên không do dự nói:"Không hối hận"
"Thậm chí kể cả cháu có ý định muốn giết người" Câu nói nhẹ tênh, thanh âm cô gái nhẹ nhàng dễ nghe, nhưng câu nói khiến người khác sởn gai ốc
Tài xế lái xe đổ mô hôi lạnh vụng trộm nhìn về kính chiếu hậu, ông ta không khỏi run rẩy, nhưng ngượng ép bản thân như không nghe thấy gì
Ninh Cảnh Thiên mỉm cười, nụ cười pha dáng vẻ lạnh lùng, đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn nhưng không thiếu sự yêu chiều:"Kể cả cháu có ý định muốn lật trời chú cũng sẽ giúp cháu"
Vẻ mặt cô hiện ra sự hài lòng, đây mới chính là bộ dạng thực sự của Ninh Cảnh Thiên, hắn thực ra mới chính là trùm phản diện trong cuốn tiểu thuyết này
Vì cháu gái mà tay nhuốm máu, làm những chuyện phạm pháp.
Cái bộ dạng nho nhã cao quý của người đàn ông này chính là lớp ngụy trang vô cùng tinh ranh, từ đầu đến cúi người khác luôn cho rằng anh ta chính là một người vô cùng hoàn mỹ
Nếu không phải Ninh Viên Viên đẩy anh ta vào tù, thì e là nam chủ có khi bại dưới tay người đàn ông này
Nhìn bộ dạng lãnh khốc của hắn, Ninh Viên Viên chợt cảm thấy cao hứng
Con người của cô kiếp trước hệt như Ninh Cảnh Thiên, sau lớp mặt nạ dịu dàng ôn nhu đó chính là con người hoàn toàn khác
Dã tâm rất cao, nhưng nó đã được ép xuống triệt để, Ninh Viên Viên luôn tưởng tượng ra những cảnh máu me chết chóc
Cô còn cho rằng bản thân bị bệnh tâm lý nặng
Có lẽ như những con người có điểm chung thường rất hiểu nhau.
Ninh Cảnh Thiên cũng vậy, người chú này làm cô ấn tượng nhất từ đầu đến cuối
Vốn dĩ anh ta sẽ không chết ở trong tù, nguyên nhân là biết tin nguyên chủ đã chết hắn không còn lý do gì để sống, không do dự tự sát
Xem như mọi thứ đối với anh ta không quan trọng bằng cháu gái này, Ninh Viên Viên đáy mắt hiện ra sự lạnh lẽo cùng vui vẻ
Nhưng cô muốn làm một cô cháu gái ngoan ngoãn trước mặt hắn:"Cháu chỉ đùa thôi, làm gì sẽ giết người chứ"
Ninh Cảnh Thiên chăm chăm nhìn cô, chỉ cười không nói gì
Đến nơi, một nhân viên ăn mặt lịch sự chào đón họ.
Dắt đến chỗ nhà thiết kế nổi tiếng
Ninh Viên Viên nhìn xung quanh quan sát, chủ đạo trong đây là màu trắng và xám, trang phục bày biện đẹp mắt
Một người đàn ông bước ra, anh ta nhìn như con lại, mái tóc màu nâu cùng màu mắt cũng màu nâu.
Vận một chiếc áo sơ mi tay ngắn cùng chiếc quần kaki đen, tuy đơn giản nhưng rất đẹp mắt.
Người này thoạt nhìn rất trẻ, thậm chí nhìn rất đẹp trai.