Âm thanh vang vảng bên tai, tiếng chửi rủa cay nghiệt của người phụ nữ
Cơ thể bất giác nặng nề, giống hệt như có một tảng đá đè lên.
Người phụ nữ không ngừng chửi bới:"Mày là cái thá gì chứ? Tại sao tao lại đẻ ra cái thứ nghiệt chủng như mày!"
Tựa như quay về hồi ức, âm thanh quen thuộc không biết đã nghe đi nghe lại mấy lần.
Ninh Viên Viên nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người phụ nữ kia
Là mẹ cô
Hách Huệ ngừng buông ra lời lẽ cay độc:"Mày chính là cái thứ nghiệt chủng, đồ sao chổi! Mày nghĩ thành tích cao thì có thể lấy lòng được tao chắc, ai cho phép mày hơn em gái mày chứ!"
Ninh Viên Viên rất muốn phản bác, nhưng cổ họng không ngừng khô ráp, một âm thanh nặn mãi cũng không phát ra được
Thật hư mọi chuyện đều không phân biệt được, cô có cảm giác đại não tê liệt đến đau đớn
Đến khi Hách Huệ ngưng chửi rủa, bà ta chỉ nở nụ cười lạnh lẽo, không nói gì, trực tiếp cầm con dao nhào về phía cô
Nháy mắt bừng tỉnh
Ninh Viên Viên giật mình ngồi dậy, không ngừng thở hổn hển, cổ họng khô róc
Đôi mắt ngấn nước, lớp mồ hôi mỏng đọng lại trên trán.
Ninh Viên Viên vô thức nhìn về phía cửa sổ, bầu trời tối đêm, đồng hồ chỉ 3 giờ 45
Sống lưng cô trở nên lạnh lẽo, miệng thật khát.
Cô muốn uống nước
Ninh Viên Viên cào lại mái tóc rối, sốc chăn xuống giường, mang đôi dép vào.
Cô bước xuống phòng bếp, tùy tiện lấy một chai nước lạnh ra đổ vào ly thủy tinh, không ngừng dốc cạn
Nước lạnh xông vào khoang miệng, đầu lưỡi tê dại, một trận lạnh lẽo kích thích dây thần kinh trong não, khiến cô tỉnh táo không ít
Thành phố Stockholm
Tần Mặc vừa xử lý xong việc, hắn nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó bật laptop lên, xem camera
Hiện tại chỗ của hắn cách cô 7 tiếng, Tần Mặc lướt qua phòng khách sau đó lại đến sân thượng, chậm dần đến phòng bếp
Ngón tay hắn đột nhiên cứng đờ, không giấu nổi sự kinh ngạc, hắn thấy một bóng cô gái mặc váy ngủ bằng lụa màu trắng đang đứng đó, váy ngắn đến đùi, miễn cưỡng che đi được chỗ nhạy cảm, hoạ tiết may ren vô cùng gợi cảm, dáng váy hai dây quyến rũ lộ bầu ngực no đủ của cô gái, dáng váy chiết eo tôn lên vòng eo tinh tế
Hoàn toàn gợi lên sự quyến rũ trí mạng
Đôi mắt người đàn ông tối lại, nhất thời không biết nói gì
Tần Mặc có thể cảm nhận cơ thể mình nóng lên, nơi nào đó đang không ngừng khao khát
Đột nhiên hắn phát hiện ra, cô gái này khi ở mình chính là vô cùng buông thả, tùy tiện mặc những bộ váy Tần Mặc chưa từng nghĩ đến
Khi có hắn ở cạnh, Ninh Viên Viên chính là hận không thể bọc mình kín nhất có thể
Tần Mặc cười lên, tiếng cười khe khẽ phát ra từ yết hầu, phá lệ gợi cảm
Trong màn đêm, da cô như phát sáng, mái tóc dài ngang lưng được uốn lượn xoã ra, lại hơi rối
Camera cách cô khá gần, được giấu ở một chỗ không ai phát hiện ra được.
Tần Mặc nhìn chằm chằm vào màn hình
Ninh Viên Viên uống nước xong, không về phòng ngay mà ngồi lại phòng ăn, vẻ mặt cô thẫn thờ, hiện tại cô vẫn cảm thấy tim mình đập rất mạnh
Giấc mơ đó...
Tuy rằng sau khi tỉnh dậy, không thể nhớ rõ từng chi tiết, nhưng những tiếng mắng chửi đó vô cùng chân thực
Sau bao nhiêu những ngày tháng yên lành ở đây, khiến cô suýt nữa quên mất cuộc sống hiện tại của mình, không biết có phải do giấc mơ ảnh hưởng hay không mà Ninh Viên Viên cảm thấy vô cùng nóng nảy
Bây giờ không không có ai, cô dùng tay đấm mạnh lên mặt bàn không ngừng hét lên
Sau đó đứng dậy đá mạnh vào chiếc ghế mới ngồi, bị đau cô lập tức rụt chân lại:"Mẹ nó!
Cô vừa đi vừa hét lớn:"Tại sao, tại sao các người lại luôn làm phiền tôi vậy hả!"
Ninh Viên Viên tức giận vừa đi vừa đá dép, sau đó mang lại, thân ảnh cô biến mất sau cầu thang nhưng tiếng mắng chửi vẫn không ngừng vang lên
Tần Mặc ngẩn người:"....?"
Sau khi chứng kiến hành động khó hiểu của cô, người đàn ông cứng đờ, ngây ngốc trên ghế
Sau một trầm mặt, Tần Mặc đột nhiên bật cười, miệng lẩm bẩm:"Yêu tinh...
Quả thật là yêu tinh, cách cả ngàn km mà vẫn có quyến rũ hắn được
Lệ Hoành Liêm từ ngoài gõ cửa, Tần Mặc nâng mắt, khôi phục dáng vẻ thường ngày trên gương mặt không có bất kỳ biểu cảm dư thừa:"Vào đi"
Trên anh ta cầm một một văn kiện dày, Tần Mặc bực bội hít một hơi, Lệ Hoành Liêm ung dung đáp một tiếng:"Đây, những thứ cậu cần"
Anh ta thấy Tần Mặc nhìn chằm chằm vào văn kiện, nhướn mày một cái.
Lệ Hoành Liêm đương biết Tần Mặc chính là vô cùng lười biếng nhưng năng lực làm việc lại vô cùng tốt
Ánh mắt anh ta khẽ giật một cái, môi hơi mím lại, không biết nói gì hơn, lúc sau mới thở dài một tiếng, giọng điệu như đang dỗ trẻ con:"Ngoan, cố gắng nhanh một chút làm cho xong để về với bảo bối?"
Tần Mặc mím môi, ung dung ngồi trên chiếc ghế xoay đắc tiền, tư thế thoải mái híp mắt nhìn người đàn ông kia, biểu hiện khinh miệt rõ ràng
Lệ Hoành Liêm:"......"
Lệ Hoành Liêm phục sát đất vị tổ tông khó chiều này rồi:"Được rồi, là anh đây là sai, chú em chịu thiệt thòi trong thời trong thời tiết giá lạnh mà bay đến đây xử lý công việc giúp anh"
Lệ Hoành Liêm vừa nói vừa lén lút quan sát biểu hiện của Tần Mặc, người đàn ông vẫn như cũ im lặng, bộ dạng lười biếng tự phụ, đôi mắt xinh đẹp rũ mắt, mái tóc đen dài qua xương lông mày, dáng vẻ như đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không lọt tai hắn nói cái gì
Lệ Hoành Liêm:"......"
Cái tên đàn ông chó má!
Anh ta lười phí lời, ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn vài cái:"Anh để ở đây, khi nào có tâm trạng thì chú xử lý"
Lệ Hoành Liêm thật sự rất bận, không có tâm trạng ngồi đây nói chuyện với tổ tông, nói xong dứt khoát quay đi.
Khi cánh cửa khép lại, Tần Mặc mới hờ hững nâng mắt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép chặt ngoài kia
Ninh Viên Viên thức dậy cũng đã hơn 10 giờ, cô vặn mình, vệ sinh cá nhân.
Cô cảm thấy sau khi Tần Mặc đi công tác, thì căn nhà này chính là thế giới của riêng cô, tự do bay nhảy, cô cùng Quất Quất náo loạn
Cuộc sống sinh hoạt của cô trước kia rất bình thường, những ngày rảnh rỗi thì xem phim hoặc đọc sách, vốn dĩ sống một mình đã quen nên khi ở nhà một mình cô đều có thể nghĩ ra nhiều việc để làm cho bản thân bớt nhàm chán
Cơ thể cô gái bọc trong cái chăn lông ấm áp, chỉ lộ ra nửa gương mặt nhỏ xinh đẹp, đôi mắt ướt át kiều diễm, Ninh Viên Viên nhấm nháp một cacao nóng ngọt ngào
Cô ghét mùa đông
Lúc nhỏ cô cực kỳ thích tuyết, vô cùng thích.
Mỗi lần đến giáng sinh là hận không thể chạy ra lăn lộn trong đóng tuyết trắng, nhưng cô cũng cực kỳ sợ lạnh
Nửa thích nửa ghét, mâu thuẫn lẫn lộn
Nhưng sau khi lớn lên một chút, liền lao đầu vào học hành, bộ dáng vô tâm vô phế thời trẻ con đó biến mất đâu không còn dấu vết mà bay đi mất.
Lúc đó cô chỉ có cái suy nghĩ đó là___
Thoát khỏi nơi được gọi là "nhà"
Quả thật, vài năm sau đó cô thực sự có tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, lại có thể tự mua nhà mua xe cho chính mình.
Nhưng trớ trêu nhất là...!Cô hoàn toàn không thoát khỏi được cái gia đình đó
Bên phía người thân luôn đòi tiền từ cô, nếu không cho họ liền uy hiếp đến sự nghiệp của cô
Ninh Viên Viên liền nghĩ, đám người này chính là không phải là người thân của cô
Cô nhắm mắt, hít sâu
Lười nhác làm ổ trên sofa dài, Quất Quất mềm ấm tựa trên người cô.
Một người một chó, hài hòa đến dị thường
Ninh Viên Viên cầm một cuốn sách có tựa đề tiếng Anh mà đọc, không lâu sau đó liền ngáp một chút
Ting ting!
Âm thanh trong điện thoại cô vang lên
Ninh Viên Viên mở xem tin nhắn
Chú nhỏ [Hôm nay là dỗ của bà nội, chiều nay chuẩn bị một chút, chú sẽ qua rước cháu về Ninh gia]
Ninh Viên Viên mím môi thành một đường thẳng, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan
Cô gõ một dòng chữ [Cháu đã biết]
Qua khoảng mấy giây sau Ninh Cảnh Thiên lại gửi đến [Cháu không cần sợ, có chú nhỏ đó, họ liền không ức hiếp cháu]
Giống như sợ cô không tin, Ninh Cảnh Thiên liền gửi qua một icon áy náy.
Đáng yêu vô cùng....
Ninh Viên Viên buồn cười, gửi hắn một icon ôm ôm
Ninh Viên Viên chợt rũ mắt, cô đối với cái gia đình kia chính không có tình cảm.
Cô lại không phải nguyên chủ, nhưng mà...!Cô lại có ký ức của cô ấy, lại càng có cảm nhận những tổn thương đó
Trong lòng cô chợt cảm thấy khó chịu, đời trước và đời này đều không thể cảm nhận được tình thương của gia đình, may mắn là, nguyên chủ vẫn là còn có người yêu thương
Vẫn là may mắn hơn cô đi
Ninh Viên Viên thở dài, kệ bà nó cô có tiền tiêu là được...
____
Đến tối, chiếc Maybach màu trắng sang trọng đậu ngay biệt thự Tần gia
Ninh Viên Viên bọc mình trong chiếc áo khoác dày cộm, hít hà xoa tay một hồi mới ra ngoài.
Ninh Cảnh Thiên âu phục màu trắng sang trọng, áo sơ mi màu đen, hiện tại cúc áo hơi bung mở, lại không gọn gàng, giống như thần tiên hòa mình vào bụi trần thế gian
Ninh Cảnh Thiên đút tay vào túi, tựa lên xe, đầu hơi cúi, dường như đang suy nghĩ cái gì
Cô thả chậm bước chân, khiến cho tiếng đi phát ra âm thanh nhẹ nhất có thể
Đến khi Ninh Cảnh Thiên hồi thần, đập vào mắt hắn là cô gái nhỏ có gương mặt xinh đẹp mỉm cười, đôi mắt cong cong như hình trăng khuyết, núm đồng tiền như ẩn như hiện, khả ái động lòng người
Ninh Viên Viên thừa hưởng đôi mắt phượng từ chú nhỏ, loại có thể hấp dẫn người khác đến thần hồn mê đảo, nhưng khi đặt ở gương mặt cháu gái hắn, lại có cảm giác thuần khiết từ trong xương cốt, thuần khiết quyến rũ.
Chính là thứ có thể khiến cho người khác cảm thấy mê đắm
Hắn lại nhớ đến Tần Mặc, nhớ đến buổi tối hôm đó.
Thằng nhãi đó ngang nhiên trước mắt hắn đòi đoạt cháu gái, khiến cho người làm chú khiêm chức cha như hắn cảm thật con mẹ nó phẫn nộ
Trước hắn vô tình dứt khoát Ninh Cảnh Thiên cảm thấy không sao, càng như thế sẽ khiến cho cháu gái hắn chết tâm rồi từ bỏ, sau đó kiếm người khác tốt hơn
Nhưng hắn nhận ra được rằng, thằng nhóc họ Tần kia không đơn giản là muốn thăm dò cháu gái hắn, mà là muốn dụ dỗ con bé vào bẫy
Ninh Cảnh Thiên càng nghĩ càng tức giận
Thấy sắc hắn không phản ứng, ngẩn người ra nhìn cô.
Ninh Viên Viên nhíu mày, kéo khăn quàng cổ xuống lộ ra nửa gương mặt bị chôn giấu, thấp giọng:"Chú nhỏ?"
Ninh Cảnh Thiên giật mình, bóp chặt ấn đường:"Xin lỗi, khiến cháu phải đợi rồi"
Cô hít hít vài cái, giọng mũi trả lời:"Không sao"
Nhìn Ninh Viên Viên bọc mình vào quần áo dày cộm, cái mũi ửng đỏ vì lạnh, đôi mắt ướt át lấp lánh, lựa như mèo nhỏ lười biếng, đáng yêu vô cùng.
Ninh Cảnh Thiên kéo kéo cái khăn quàng cổ giúp cô đeo lại, giọng nói dịu đi vài phần:"Có lạnh lắm không?"
Ninh Viên Viên hơi chớp mắt, hơi ngẩng đầu đáp:"Rất lạnh a..."
Cô thúc giục hắn lên xe:"Chú nhỏ, người không lạnh a? Ăn mặc mỏng manh như này..."
Ninh Cảnh Thiên xoa đầu cô gái:"Không sao, nam tử hán đại trường phu, có chút lạnh này có là gì"
Ninh Viên Viên cài dây an toàn, chỉ hơi nhướng mày cười khẽ:"Đợi lúc nằm trên giường run rẩy bẩy với nhiệt độ là 39, để xem nam tử hán như chú còn nói vậy không"
"......
Ninh Viên Viên tiếp tục không buông tha:"Đến lúc đó, với một người đơn độc nhiều năm như chú, chỉ có thể ước có một cô vợ nhỏ bên cạnh chăm sóc hỏi han...a, nghĩ cũng đừng nghĩ"
"......."
Ninh Cảnh Thiên chịu thua, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:"Được rồi, chú nhỏ liền sẽ mặc thật dày như cháu để không bị cảm" Người đàn ông hơi nhướn mày, phát ra tiếng cười từ trong yết hầu nhìn:"Nghe giọng điệu cháu, sao giống thúc giục chú nhỏ sớm lấy vợ vậy?"
Ninh Viên Viên mở mắt thật to, cố làm bộ ngây thơ vô tội:"A, sao chú có thể nghe ra ý tứ này?"
Hắn chợt bật cười:"Liền có thể lừa gạt ai?"
Ninh Viên Viên:"Nghe ra được thì chú nhỏ hãy mau mau lấy vợ a..."
Ninh Cảnh Thiên chỉ cười không đáp, ánh mắt lơ đãng nhìn qua tầng 2 ban công, quan sát biệt thư tối đen như mực:"Tần Mặc đâu?"
Ninh Viên Viên bấm điện thoại khẽ dừng một chút:"Anh ấy đi công tác" Cô chợt ngẩng đầu, khó hiểu hỏi:"Sao thế?"
Hắn rũ mắt, lắc đầu:"Không có gì, tùy tiện hỏi một chút"
Ninh Viên Viên:"...Ồ" Cô quan sát sắc mặt Ninh Cảnh Thiên rất kém, giống như đang đề phòng cái gì.
Ngón tay cô co lại, không lẽ...!Tần Mặc và Ninh Cảnh Thiên đã đối đầu với nhau?
Nhưng mà...!Cô đã thay đổi nguyên tác rồi mà?
Đến khi tới Ninh gia, Ninh Viên Viên vẫn còn đang thất thần, đến khi Ninh Cảnh Thiên giúp mở cửa, cô vẫn còn hoang mang
Ninh Cảnh Thiên duỗi tay đến, kéo cô ra:"Thất thần cái gì?"
Cô ngờ nghệch, gật gù, giọng điệu có chút rầu rĩ:"Không có..."
Hắn không tiếp tục hỏi nữa, kéo cô đi
Địa vị của Ninh Cảnh Thiên trong Ninh gia vô cùng cao.
Nên đám người họ Ninh kia đương nhiên sẽ tiếp hắn như một ông hoàng
Ninh Chí Đức tỏ vẻ người anh chu đáo ân cần, hoà ái nói:"Em trai, có lạnh không, mau mau vào nhà"
Ninh Cảnh Thiên hờ hững qua đáp, đến khi một bóng dáng cô gái từ sau lưng hắn ra.
Nháy mắt, yên tĩnh đến lạ thường
Cố Như Hằng suýt nữa sặc nước bọt, ánh mắt mang theo tia sắc bén
Ninh Khanh nhìn thấy Ninh Viên Viên, xinh đẹp động lòng, ghen tị trào ra trong nháy mắt.
Cả cơ thể cô ta căng cứng
Từ sau khi buổi tiệc hôm đó, Ninh gia hoàn toàn mất mặt trong giới, bị người khác lên mạng đăng bài Ninh gia phân biệt đối xử với cô con gái của vợ cũ
Không lâu sau đó, một thế lực nào đó chèn ép ông ta, khiến cho Ninh gia suýt nữa khủng hoảng tài chính.
Ông ta cảm, mọi biến cố chính là do đứa con gái kia.
Phải! Chắc chắn là do nó
Nhưng mà ông ta không biết rằng, mọi suy đoán của ông ta chuẩn cmnr
Tần Mặc bên kia hắt xì một, cái xoa xoa mũi
Ninh Viên Viên dáng vẻ ưu việt, mặt mày như hoa, cười đến phong tình vạn chủng:"Chào buổi tối tốt lành"
Trong đầu đám người kia không hẹn mà nghĩ: Chào quần què
Ninh Cảnh Thiên chậm rãi cười, chủ động phá tan không khí nặng nề:"Được rồi, anh cả, không còn không sớm nữa, Viên Viên cũng chưa ăn gì, không thể cứ đứng ngoài đâu như thế được"
Đám người đó đương nhiên không hoang nghênh Ninh Viên Viên, cô hiểu rõ.
Nhưng mà, càng không hoang nghênh cô càng thích đến
Làm gì được nhau
Ninh Khanh cắn môi, ấm ức nhìn qua mẹ mình
Cố Như Hằng lắc đầu, dùng ánh mắt an ủi cô ta.
Bà ta đương nhiên trong lòng cũng suy nghĩ như con gái, nhưng mà Ninh Cảnh Thiên ở đây, bọn họ đều không không dám trở mặt
Ninh Chí Đức thần sắc trắng bệch miễn cưỡng nở nụ cười:"Được rồi, đi thôi đi thôi"
Trước khi quay mặt đi, ông ta liếc qua Cố Như Hằng
Trên bàn thịnh soạn vô cùng, Ninh Viên Viên phát hiện ra chính là đồ ăn đều là món cô thích.
Ninh Cảnh Thiên ôn hoà, gắp cô một miếng tôm rim, thanh âm dịu dàng nói:"Ăn nhiều một chút, cháu gầy đi không ít"
Ninh Viên Viên thấp giọng cảm ơn, thật ra thì cô chính là cảm thấy mình sắp thành heo luôn rồi
Bàn ăn tổng cộng 8 cái ghế, mỗi bên bốn cái, cô cùng Ninh Cảnh Thiên chiếm trọn một bên.
Đám người kia thì ngồi một bên còn lại, lúc khi ăn, Ninh Viên Viên có cảm nhận ánh mắt đang nhìn vào mình
Cô khẽ nâng mắt, nhìn thấy Ninh Khanh dáng vẻ hận không thể lột da cô ra.
Ninh Viên Viên ngoẻn môi cười nhạt, cô càng ăn ngon, thì đám người kia đương nhiên sẽ không ăn ngon
Từ sau khi cô lột lớp mặt nạ người chị dịu dàng của cô ta ra, đương nhiên cô ta càng không có mặt mũi trước mặt cô diễn trò nữa
Ninh Chí Đức muốn nói nhưng lại thôi, hít một hơi, cắn răng:"Cái kia...."
Ninh Cảnh Thiên hơi nâng mắt
Nhìn thấy một chút phản ứng của hắn, ông ta lập tức nói:"Chuyện công ty dạo gần đây có hơi chút vấn đề, không biết sao cổ phiếu cứ liên tục giảm mạnh, lại bị ai đó liên tục chèn ép" Ông ngưng một chút, ngữ điệu mệt mỏi khẩn cầu:"Em trai em xem, có thể giúp anh cả một chút"
Vấn đề này được nói ra, phòng ăn yên tĩnh, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Ninh Cảnh Thiên.
Người đàn ông vân đạm phong kinh, đẹp như tranh, dáng vẻ ăn uống nho nhã lại đẹp mắt
Hắn ăn chậm nhãi kĩ, nuốt xuống
Sau đó nhìn ông ta, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo sự sắc bén, gương mặt tinh xảo góc cạnh, Ninh Viên Viên hơi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy sườn mặt tuấn tú của người đàn ông
"Anh cả..." Giọng nói ôn hoà xa cách:"Khi ăn uống em không muốn nhắc đến công việc"
Ninh Chí Đức có chút nôn nóng, mấp máy môi:"Nhưng mà..."
Ninh Cảnh Thiên cắt ngang:"Lại nữa, ba mẹ để lại công ty đó cho anh, anh bảo có thể tự đảm bảo và quản tốt.
Trước đó liền không cần em giúp đỡ"
Hắn nhìn gương mặt ông ta đã gấp đến độ đỏ lên
Ninh Cảnh Thiên:"Em lại không có thời gian dẹp rắc rối hộ anh, anh cả hiểu?"
Hắn vừa nói xong, Ninh Chí Đức cứng đờ, hô hấp cũng hít thở không thông
Ông ta bắt đầu cuống cuồng:"Không thể nói như vậy được, chúng ta là anh em, là người thân a! Em liền không muốn giúp đỡ anh trai mình?"
Ninh Cảnh Thiên lại gắp cho Ninh Viên Viên một miếng rau xanh, cô nhăn mặt, muốn bỏ ra liền gặp ánh mắt nghiêm nghị của người đàn ông
Nháy mắt, liền ngoan ngoãn ăn hết
Ninh Cảnh Thiên:"Người thân a, thế thì cháu gái em thì sao?"
Ninh Chí Đức ngây ra:"Cháu, cháu gái...?"
Vừa dứt lời, ông ta liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Viên Viên, sống lưng ông ta liền toát mồ hôi lạnh
Từ Ninh Viên Viên ông ta có thể nhìn ra hình ảnh Diệp Khương thông qua cô.
Sắc mặt Ninh Chí Đức lập tức tái nhợt.