Trọng Sinh Làm Vương Nữ


Khoảng thời gian ở Giang Nam, Sở Phi Hoan luôn bên cạnh Vũ Cơ nhìn thấy cô ngày đêm thức cùng quân lính bàn chiến lược dẹp giặc lại gặp chuyện chẳng lành bị hạ độc vừa tỉnh lại bị chuyện của Dạ Quân Ly làm cho bản thân cô nháo động 5 ngày đi đường cô cũng ko hề có được 1 giấc ngủ trọn vẹn, nhìn Vũ Cơ bây giờ là gầy đi rất nhiều.
Nghĩ đến đây trong lúc hầm canh Sở Phi Hoan đã lén bỏ vào 1 ít dược, vốn chỉ muốn để cho Vũ Cơ ngủ 1 giấc thoải mái nhưng ko may việc hắn làm vô tình đã bị nội gián của Lý Uy trông thấy và đã lén đi bẩm báo với Phó Quan.
Vũ Cơ vừa uống xong canh thì đầu bỗng lân lân , mắt mơ màng nhìn ko rõ cảm giác buồn ngủ ập đến lập tức Vũ Cơ ngất đi Sở Phi Hoan vội đỡ lấy cô
Sở Phi Hoan cẩn thận bế Vũ Cơ lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô thì bên ngoài rất nhiều tiếng chân vọng đến, Sở Phi Hoan chưa kịp phản ứng thì cửa phòng bật mở Phó Quan cùng mấy tên lính bước vào, kế tiếp là Như Ngọc từ phía sau vội chạy vào đứng cạnh Sở Phi Hoan gương mặt sợ hãi giọng nói cũng trở nên ko rõ, rung rung nói
_ Chủ tử ! Nô tỳ đã ngăn họ nhưng họ đã.....
_ Ko sao...
Sở Phi Hoan điềm tĩnh nhìn Như Ngọc nói sau đó bước đến trước mặt Phó Quan hỏi tiếp
_ Ko biết Phó Quan đại nhân, đem nhiều người đến đây là có việc gì?
_ Xin Trắc Phò mã thứ lỗi cho.

Ta đến đây để mời người đến Chung tử Lao.

Có người đã nhìn thấy người bỏ thuốc gì đó vào canh của Công chúa vì gần đây sự việc công chúa bị hạ độc cho nên vì muốn bắt được hung thủ cho nên xin trắc phò mã theo ta đi 1 chuyến, nếu tra ra ko liên quan lập tức thả người.

_ Sao? Sao có thể đc.

Chủ tử ko bao giờ làm vậy
Như Ngọc sửng sốt nói
_ Như Ngọc! ko được vô lễ.
Sở Phi Hoan nhẹ nhàng nhắc nhở, sau đó quay sang nhìn Vũ Cơ đang ngủ say trên giường hắn từ tốn nói: _ Vũ Cơ! gần đây ko được nghĩ ngơi.

Nàng ấy chỉ vừa chợp mắt 1 lát đừng làm nàng ấy thức dậy.

Phó Quan ra ngoài đợi ta 1 lát, nô gia lập tức ra ngay
_ Được
Phó Quan gật đầu rồi ra hiệu cho đám thuộc hạ ra ngoài, vốn nghĩ Sở Phi Hoan điềm đạm ít nói nhưng Phó Quan cũng ko ngờ hắn đối với sự việc như hôm nay lại bình tĩnh đến lạ, nếu như người khác sẽ bù lu bù loa giải thích các thứ nhưng hắn vừa nãy chỉ sợ làm ồn Vũ Cơ thức giấc.

Phó Quan có tiềm hiểu qua con người Sở Phi Hoan khí chất thanh nhã, hiểu chuyện bà đối với hắn cũng ko hề có ác ý chỉ là chốn quan trường có tội đều phải xử, trọng trách bà phải làm.
Sở Phi Hoan đợi Phó Quan ra ngoài mới bước lại đưa tay vén vài sợi tóc vương trước mặt Vũ cơ sang 1 bên trầm ngâm ko nói gì.

Như Ngọc là được Sở Phi Hoan mua về khi bị cha ruột ép bán cho kĩ viện, may mắn gặp Sở Phi Hoan hôm đó đi tảo mộ hắn thấy cô bé thân hình gầy gò khắp thân thể đều có vết thương còn đang bị cha treo bản bán thân giữa chợ, hắn lúc này đã đc gả cho Vũ Cơ trong người bây giờ ko hề thiếu tiền liền nghĩ bỏ ra 1 ít có thể cứu người hắn liền mua Như Ngọc.

Vì Như Ngọc ko có nơi nào để đi động lòng thương hại Sở Phi Hoan đã cô theo bên cạnh làm tâm phúc hầu cạnh hắn , làm nô tỳ riêng.

Từ ngày làm nô tỳ cho Sở Phi Hoan, Như Ngọc chưa bao giờ bị y lớn tiếng hay đánh đập ngược lại thời gian rảnh còn được y chỉ dạy thêm chữ nghĩa, đạo lí cho nên trong lòng sớm đã xem y như người thân , hiểu rõ tính cách của Chủ Tử mình là người ko hề có dã tâm xấu
Nay chính mắt trông thấy y bị hàm oan, Như Ngọc lo lắng mà nói
_ Chủ tử! người là định theo bọn họ ?

_ Như Ngọc! Lần này ta đi...!lành ít dữ nhiều.

Việc này là có người muốn hại ta, ta ko muốn liên lụy đến Vũ Cơ sau khi ta đi ko được nói cho Vũ Cơ biết.

_ Nàng ấy đã gặp rấy nhiều chuyện rồi, ta ko muốn nàng ấy vì ta đối nghịch với điện hạ nữa.
Nói đến đây giọng Sở Phi Hoan thoáng chốc buồn bã, ngập ngừng 1 lúc mới nói tiếp: _ Ở thư phòng trên kệ sách có 1 chiếc hộp nhỏ, bên trong là ngân phiếu ta để vốn làm hồi môn cho ngươi sau này .Bây giờ...!gặp việc như vậy ngươi hãy dùng số tiền đó về quê sống thật tốt.
_ Nhưng mà....
_ Đã rõ chưa ?
Ko để Như Ngọc nói thêm Sở Phi Hoan chặn ngang lời cô.

Như Ngọc lúc này nước mắt đã nhòe cả mặt , giọng rung rung cố ko để phát ra tiếng nấc nói với Sở Phi Hoan.
_ Chủ Tử đi bảo trọng.
_ Được.
Sở Phi Hoan mỉm cười rồi quay đi.
Cẩn thận đóng lại cửa Sở Phi Hoan liền theo Phó Quan vào đại lao.
Vừa đến đại lao Sở Phi Hoan ngước lên nhìn 3 chữ Chung Tử Lao môi mím chặc ko nói gì.


Phó Quan lúc này vỗ vai Sở Phi Hoan.
_ Trắc Phò mã! Ta chỉ có thể đưa người đến đây, bên trong ko thuộc trách nhiệm của ta.

Phò mã bảo trọng...!Ta hy vọng sự việc ko liên quan đến người
_ Đa tạ Phó Quan đại nhân đã tiễn...
Sỡ Phi Hoan lễ phép cúi đầu.

Từ bên trong đi ra 1 dáng người kiêu ngạo đó là Trương Tổng Quản cùng 2 quản lao của hắn.

Trương Tổng Quản là Đại Quan cai ngục trách nhiệm tra thẩm điều tra các vụ hàm oan vv chức vụ cũng ngang hàng với Phó Quan so với Phó Quan chính trực 1 lòng trung thành thì Trương Tổng Quản tính tình đa đoan, nham hiểm lại là tay sai của Lý Uy sớm đã bị Lý Uy mua chuộc.

Cho nên lần này Sở Phi Hoan rơi vào tay hắn dưới trướng của Lý Uy bước vào trở dễ trở ra thì khó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận