Trọng Sinh Lần Thứ Ba Ta Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung


Ta ở nhà lo lắng đến phát cuồng.

Ta không chờ được Giang Thư Yến đến hỏi cưới, mà chờ đến ngày Thẩm Vân Chu đến nhà ta để cầu hôn.


Ta ở cửa chờ từ sớm, Thẩm Vân Chu không thể vào được nhà ta.


"Thẩm Vân Chu, ta không gả cho chàng nữa.

"

Mọi người đều nghĩ ta đang giận dỗi, Thẩm Vân Chu xin lỗi ta, nhưng không phải vậy.


Thẩm Vân Chu ra về, mẫu thân dàn xếp, bảo hắn ngày khác lại đến.


Trong đám đông xem náo nhiệt, ta nhìn thấy Giang Thư Yến, bốn mắt chạm nhau, ta nhanh chóng rời mắt đi.


Mẫu thân khuyên nhủ, tình cảm mười mấy năm đừng làm quá, phải biết điểm dừng.


Nhưng ta thật sự không muốn gả cho Thẩm Vân Chu nữa.


Mẫu thân nói, “Tình cảm thanh mai trúc mã, sao có thể nói bỏ là bỏ, đừng bướng bỉnh nữa, qua nửa tháng để Thẩm gia đến hỏi cưới lại.




Đúng vậy, tình cảm thanh mai trúc mã, sinh con đẻ cái, nói bỏ là bỏ được sao.


“Mẫu thân, dù nửa năm nữa thì con vẫn không gả.

Nếu chàng đến, con sẽ đuổi chàng đi.



Hai ngày sau là cung yến, nước Tề và Bắc Nhung đánh nhau ba năm cuối cùng đã thắng, hoàng thượng ban thưởng công lao.


Trong yến tiệc, Giang Thư Yến quỳ trên đất, “Thần muốn xin hoàng thượng ban hôn.



Hoàng thượng cười ha hả, “Phải rồi, ngươi cũng đến tuổi lập gia đình rồi, cô nương nhà nào, nói ra xem.



“Thần xin cưới nữ nhi của Thái phó, Dung Ninh Nhi.



Hoàng thượng có chút do dự, “Cái này…”

Hoàng hậu lên tiếng xoa dịu tình hình, “Hôn sự của Ninh Nhi không phải do hoàng thượng quyết định, ta đã hứa cho nàng tự do lựa chọn.



Ta đứng dậy, quỳ xuống bên cạnh Giang Thư Yến, “Bẩm nương nương, thần nữ ngưỡng mộ Giang đại nhân đã lâu, nguyện ý gả cho Giang đại nhân làm thê.



Hoàng thượng không lập tức ban hôn, ai cũng biết ta và Thẩm Vân Chu là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.


Chính điều này làm cho mọi việc trở nên châm biếm.


Hoàng hậu dì hỏi ta có thực sự muốn gả cho Giang Thư Yến không, ta đưa ra câu trả lời chắc chắn.


Hôn kỳ đã được định rồi.


Tất cả mọi người trong kinh thành đều nói ta mất trí, không gả cho một người như thần tiên mà lại đi gả cho một kẻ hoa hoa công tử suốt ngày ở Di Hồng Viện.


Thái tử biểu ca hẹn ta ra ngoài dạo chơi, Giang Thư Yến và Thẩm Vân Chu cũng ở đó, ta đại khái hiểu ý của thái tử biểu ca.


Thái tử biểu ca gọi Giang Thư Yến qua một bên, Thẩm Vân Chu bước tới kéo ta,


“Ninh Nhi, có phải ta đã làm gì khiến nàng không vui, nàng nói cho ta biết, tại sao lại giẫm đạp lên tình cảm của chúng ta như vậy.



“Không có, chàng rất tốt, chỉ là ta đã chán rồi, ta đã đính hôn, sau này đừng đến quấy rầy ta nữa.



Ở kiếp trước, nữ nhân xuyên không vô tình nhìn thấy thư Thẩm Vân Chu viết:

“Mười mấy năm như một ngày, ta đối với Ninh Nhi, đã không còn tình yêu thời niên thiếu, linh hồn dị giới mang lại cho ta niềm vui lớn lao, Ninh Nhi, nếu nàng trên trời có linh thiêng cũng sẽ chúc phúc cho ta phải không.



Chính vì đọc được lá thư đó mà kiếp này ta mới buông bỏ Thẩm Vân Chu.


Thẩm Vân Chu với vẻ mặt tình cảm, “Ninh Nhi, có phải Giang Thư Yến uy hiếp nàng không, nàng nói cho ta biết, chúng ta cùng nhau giải quyết, bây giờ vẫn còn kịp, thánh chỉ vẫn chưa ban xuống, cho ta thêm một cơ hội được không.



Ta đã cho chàng rất nhiều cơ hội rồi.


“Không ai uy hiếp ta cả.



Ta quay người bước đi, Thẩm Vân Chu gọi theo, “Ninh Nhi, ta sẽ đợi nàng.



Giang Thư Yến bước tới, một tay ôm lấy ta, “Trở về sao?”

Ta gật đầu.


Trên xe ngựa, Giang Thư Yến hỏi ta, “Nếu nàng không đổi ý, thánh chỉ xuống rồi thì không còn cơ hội hối hận nữa đâu.




Ta nhìn hắn với ánh mắt kiên định, “Không hối hận, chàng sẽ hối hận sao?”

“Ta có thể cưới được tức phụ thì phụ mẫu ta đã thắp nhang cầu nguyện rồi, ta không có kén chọn.



Mọi người đều nói ta phiền hắn, ai mà không phiền cơ chứ.


Ngày thành hôn, chưa kịp bái đường xong, thánh chỉ đã đến, “Nam Man xâm phạm biên cảnh, quấy nhiễu dân chúng, Giang Thư Yến ngay lập tức khởi hành theo Định Bắc tướng quân dẹp loạn.



Ta vén khăn trùm đầu lên, “Khoan đã.



Ta ôm Giang Thư Yến, nói bên tai hắn, “ta sẽ đợi chàng, nếu ta làm gì có lỗi với chàng, chàng hãy dùng một kiếm giết ta, nhất định phải nhớ.



Hắn hôn lên trán ta, “Được, đợi ta.



Hắn làm thật, chỗ không ai nhìn thấy, ta ghét bỏ lau đi lau lại vết hôn trên trán.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận