Nữ nhân xuyên không không gặp được Thẩm Vân Chu, suốt ngày ở hậu viện, đánh đập hạ nhân.
Nàng ta kiêu ngạo vì có tư tưởng khác biệt, không cam tâm bị giam cầm ở hậu viện, đòi ra ngoài.
Biết nàng ta điên, không ai dám ngăn cản.
Nàng ta chạy đến Thẩm phủ chặn đường Thẩm Vân Chu và nói muốn gả cho hắn.
Thẩm Vân Chu ban đầu ngạc nhiên, sau đó có chút vui mừng, “Ninh Nhi, nàng hối hận rồi sao?”
Nữ nhân xuyên không liền lợi dụng cơ hội, “Đúng, ta hối hận rồi, ta muốn hoà ly với Giang Thư Yến, gả cho chàng, chàng phải giúp ta, được không?”
Nàng ta nắm tay Thẩm Vân Chu, Thẩm Vân Chu cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Ta và Thẩm Vân Chu là thanh mai trúc mã, ta đã học qua lễ nghi, sẽ không làm ra hành vi quyến rũ nam nhân, cũng không thất lễ như vậy.
Thẩm Vân Chu cảm thấy lạ, nhưng cũng không phát hiện điều gì.
Nữ nhân xuyên không bắt đầu lén lút gặp gỡ Thẩm Vân Chu.
Thẩm Vân Chu không biết đang làm gì, lần này hắn chậm chạp không nhận ra nữ nhân xuyên không.
Nàng ta giả danh ta để tiếp cận Thẩm Vân Chu, nên hiện tại tiến độ công lược có lẽ vẫn bằng không.
Điều khác biệt trong kiếp này là, Giang Thư Yến đã trở về.
Giang Thư Yến bóp cổ ta, “Dung Ninh Nhi, chính nàng đã bắt ta cưới nàng.
Nàng còn nhớ đã nói gì không? Nàng nói nếu nàng phản bội ta, hãy để ta giết nàng.
”
Nữ nhân xuyên không bám vào tay của Giang Thư Yến và nói,
"Sao ta có thể gả cho ngươi, một tên hoa hoa công tử, thô lỗ như ngươi được? Người ta thích là Thẩm Vân Chu.
"
Giang Thư Yến đột nhiên rút tay lại, "Ngươi là ai?"
Nữ nhân xuyên không cười lớn, "Hahaha, ngươi đã nhận ra rồi, ta là ai không quan trọng, quan trọng là Dung Ninh Nhi đã chết rồi, bây giờ cơ thể này là của ta.
"
"Nếu như ngươi đã biết, hãy đưa hưu thư cho ta.
Người gả cho ngươi là Dung Ninh Nhi, không phải ta.
"
Ánh mắt Giang Thư Yến lạnh lùng, "Ngươi nói nàng ấy chết là chết sao? Chỉ cần ngươi chiếm lấy cơ thể của nàng một ngày, đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi Giang phủ.
"
Khoảnh khắc đó ta rất vui, hắn là người đầu tiên nghi ngờ ta chưa chết.
Nhưng hắn biết thì có ích gì chứ?