Trác Nguyên nằm ngửa giữa đống đổ nát, cậu có thể cảm nhận rõ ràng, toàn thân đang mất đi một lượng lớn máu, nhiệt độ cơ thể cũng đang nhanh chóng hạ thấp.
Vô số lỗ đạn che kín thân thể, chính là cậu không có bất luận cảm giác đau đớn gì, cậu trợn trừng to hai mắt nhìn chằm chằm vào đám người kiêu ngạo trước mặt.
“Cái gì Kim Cương Dị Năng tiểu đội, bất quá cũng chỉ như thế thôi.
Tao còn tưởng rằng bọn mày thật sự đao thương bất nhập.” Trịnh Doanh dựa vào trên vai Cao Lập cười đến ác độc.
Cao Lập cười nhạo một tiếng: “Mấy cái bọn chuột nhắt cũng dám nhúng tay chuyện của tao, không biết tốt xấu! Tao nói cho chúng mày biết, W thị sớm muộn gì sẽ là của tao, bọn mày tốt nhất nên cút đi!"
"Chúng mày..." Trác Nguyên há miệng, máu tươi trào ra, khiến cậu thở hổn hển.
Thật lâu sau, cậu suy sụp mà từ bỏ giãy giụa, chậm rãi nhìn về phía mấy người đình chỉ hô hấp nằm ở cách đó không xa.
Chu Tử Khang, Từ Thiên Hành, Viên Siêu, Chu Tử Phong cùng với nam nhân luôn bảo hộ cậu ―― Thích Thiếu Dương.
Cậu rất tưởng bò qua nắm chặt nam nhân kia tay, nhưng là cậu làm không được!
“ Mấy người các cậu nhất định phải chờ tôi, đường đến hoàng tuyền chúng ta lại cùng nhau đi.”
Lý trí dần dần tan rã, Trác Nguyên cuối cùng nhìn đôi cẩu nam nữ khốn nạn đáng lẽ phải bị ngàn đao chém chết, trong lòng chợt dâng lên một sự hối hận cực lớn!
Cậu không cam lòng! Nếu không phải nhớ phụ thân trước khi chết giao phó, muốn chiếu cố tốt em gái cùng cha khác mẹ Trịnh Doanh, như thế nào rơi vào kết cục như này?! Sau khi nữ nhân vô liêm sỉ đó bị Thích Thiếu Dương từ chối, cô ta cùng Cao Lập đã giăng bẫy giết chết bọn họ!
Không cam lòng…… Đáng hận……
Ta hận!!!
Trác Nguyên mạnh mẽ ngồi dậy, đột nhiên hít một ngụm không khí vào phổi làm cậu sặc ho khụ khụ không thôi.
Mà thân thể cậu bên trong càng là đau đớn khó nhịn, khắp người đều như là vô số dã thú hung ác muốn xông ra.
Cậu đột nhiên quát to một tiếng, một cổ năng lượng kịch liệt từ trong thân thể bộc phát ra ngoài, nháy mắt trong phòng giống như bão cuồng phong quét qua.
Vách tường, sàn nhà, gia cụ, chăn đơn thậm chí máy tính đều phảng phất bị vô số lưỡi dao sắc bén cắt, xuất hiện vô số vết nứt!
Sau khi thở hổn hển và dại ra hồi lâu, Trác Nguyên mới hồi phục lại tinh thần cậu nhìn mọi thứ quen thuộc mà lại xa lạ hết thảy trước mắt, lại nhìn về phía chính mình trắng nõn trơn mềm đôi tay, bừng tỉnh cảm thấy như đang nằm mơ.
Năm năm lang thang tận thế, đôi bàn tay của cậu từ lâu đã trở nên nhăn nheo, thô ráp và đầy sẹo, làm sao có thể mịn màng như bây giờ? Và căn phòng cậu đang ở rõ ràng là phòng ngủ trước ngày tận thế!
Trác Nguyên hoảng loạn mà từ tủ đầu giường tìm ra di động, mặt trên biểu hiện thời gian là ngày 19 tháng 6 năm 2020, đúng một tuần trước ngày tận thế.
Nói như vậy…… Nói như vậy cậu đã quay về quá khứ, trước khi mọi chuyện xảy ra?
Cậu trọng sinh! Tuy rằng không biết vì cái gì ông trời cho cậu cơ hội làm lại từ đầu, nhưng như này thật là quá mỹ diệu không phải sao?!
Kìm nén nội tâm hưng phấn, Trác Nguyên đại não bắt đầu cấp tốc xoay tròn.
Hiện tại sống lại, cậu nhất định chiếm thế thượng phong, huống chi so với người khác trải qua tận thế nhiều hơn năm năm, thậm chí ngay cả năng lực tu luyện cũng nhất định vượt qua người khác! Đáng tiếc sau tận thế liên lạc bị gián đoạn, điện thoại di động từ lâu đã trở thành đồ vô dụng, cậu không biết số điện thoại di động trước tận thế của những thành viên khác trong đội, nếu không cậu đã lập tức liên lạc với năm người còn lại.
Thích Thiếu Dương…… Nhớ tới nam nhân kia, nhớ về lời tỏ tình của y trước khi làm nhiệm vụ cuối cùng, nhớ về khoảnh khắc cậu cực kỳ biệt nữu chưa nói cho hắn biết câu trả lời, Trác Nguyên liền hận không thể lập tức nói rõ tình cảm của mình dành cho y!