Trọng Sinh Lang Bạt Ở Mạt Thế


Đóng lại cửa sổ xe nháy mắt, bốn phía dòng khí nháy mắt thay đổi, đem vô số vô hình lưỡi dao sắc bén giáng xuống năm người kia,trước khi bọn họ kịp phản ứng trên người đã đầy vết cắt, máu tươi phun mạnh ra ngoài!

Mắt kính nam cùng hai huynh đệ căn bản chưa kịp làm ra bất luận động tác tự bảo vệ chính mình đã bị không gian nhận cắt qua yết hầu, chết không nhắm mắt.

Tần ca cùng kia nữ nhân hoảng sợ thất sắc, hai người nhanh chóng xoay người chạy trốn bán sống bán chết, lúc này bọn họ chỉ biết mình đã chọc nhầm người rồi, không ngờ cậu ta lại bản lĩnh như thế!

Trác Nguyên tất nhiên sẽ không thả hổ về rừng, từ một khắc cậu bắt đầu hành động, liền quyết tâm phải loại bỏ cả năm người.

Sống lại một lần, cậu quả quyết sẽ không để bất luận kẻ nào có khả năng thương tổn cậu hoặc là đồng đội của mình có cơ hội ra tay.

Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể sống sót ở mạt thế!

Hummer tiếp tục phi nhanh như tên bắn, để lại phía sau một đống thịt nát và máu chảy đầm đìa.

Tang thi gần đó ngửi được mùi máu tươi đều phát cuồng quây tới, gây không ít trở ngại với Trác Nguyên.


Trác Nguyên trong lòng nôn nóng, tuy rằng đã tới rồi thành phố L, nhưng từ đây đến huyện Võ Văn chỗ bọn Thích Thiếu Dương còn hơn bốn giờ đường xe nữa, phải đi ngang qua nửa thành phố L.

Trác Nguyên sợ bọn họ đi thành phố D tìm Chu Tử Phong và Viên Siêu nên không để ý tới Zombie đang điên cuồng vọt về phía cậu, nhanh nhẹn đấu đá lung tung trên quốc lộ.

Lần này cho dù ai đó chặn lại hoặc nghe thấy tiếng người kêu cứu Trác Nguyên cũng làm như mắt điếc tai ngơ, ngoại trừ có mấy lần cậu dừng xe đổ xăng ở khu vực ít tang thi, còn đâu cậu chưa ăn cái gì cả.

Kiếp trước hình ảnh Thích Thiếu Dương ngã vào vũng máu không ngừng xoay quanh ở trong đầu cậu, càng tiếp cận gần đích đến càng khiến cậu nôn nóng, huyệt Thái Dương nảy lên thình thịch.

Chờ đến lúc tới huyện Võ Văn đã là một ngày một đêm sau khi virus bùng nổ.

Đằng đẳng gần 40 tiếng đồng hồ không ngủ không nghỉ lái xe, còn phải vật lộn với tang thi trên đường, Trác Nguyên cảm thấy mình không thể chống đỡ nổi nữa rồi.

Nhưng mà khi chưa tìm được người cậu không dám nghỉ ngơi dù một phút, bất kể cậu lo lắng thế nào, đến huyện Võ Văn Trác Nguyên cũng chỉ đành chậm rãi hạ tốc độ lái xe, bắt đầu tìm kiếm ba người trong thành thị bao la rộng lớn.

Cậu chỉ biết bọn họ ở Huyện Võ Văn nhưng không rõ địa điểm cụ thể.

Ở thành phố tràn ngập tang thi, nếu muốn tìm ba người sống chẳng khác nào muốn chết.

Trác Nguyên chớp chớp đôi mắt cay nhèm, quyêt định trước hết nên tìm nơi an toàn ngả lưng một lát, nếu không cậu thật sự sẽ gục ngã.

Cậu nhớ là Thích Thiếu Dương đã từng nói trong huyện của họ ở vùng ngoại thành có kho đông lạnh chuyên môn đặt thi thể.

Nơi đó vốn là nơi dành cho người đã chết, đủ để lừa gạt tang thi không chút thông minh như bây giờ, có lẽ nó có thể coi là nơi an toàn.

Từ hướng dẫn tìm được nơi đó, cách vị trí của bản thân cũng không xa, Trác Nguyên quyết định liền đi nơi đó.


Cũng không biết là gần đây có nhóm người sống sót nào không, Trác Nguyên phát hiện càng đến gần kho ướp lạnh tang thi hoạt động càng ít.

Trên đường đi cũng không ít tang thi mất chân cụt tay, hẳn là đã có người dọn dẹp.

Trác Nguyên buộc chính mình xốc lên tinh thần để đối phó, bởi vì rất nhiều lúc con người còn âm hiểm xảo trá và tàn nhẫn hơn cả tang thi.

Đang trên đường cẩn thận từng li từng tí tới gần kho ướp lạnh, đột nhiên một giọng phụ nữ cao bổng the thé cất lên từ một siêu thị mini phía trước: “Aaaaaaaaaa”, ngay sau đó một giọng nam cố gắng đè thấp vang lên: “Câm miệng!”

Giọng nói này!

Trác Nguyên bỗng nhiên nhìn về phía ấy, cậu không nghe lầm chứ, là Chu Tử Khang!

Lúc này vốn dĩ tang thi đang du đãng bốn phía khi nghe được tiếng hét chói tai của phụ nữ tất cả đều trở nên hưng phấn, nhanh chóng quây lại siêu thị mini.

Trác Nguyên đạp mạnh cần ga, phóng Hummer đến cửa phụ của siêu thị, bởi vì tốc độ quá nhanh mà bánh xe gây ra tiếng cọ xát chói tai.

Bên trong lặng đi một lúc, Trác Nguyên cưỡng chế kích động trong lòng, cậu vừa khống chế không gian nhận cắt cổ tang thi đứng ở cổng, vừa trấn định nói: “Có người sống?”

“Có! Có!” Hình như là cô gái hét lên vừa nãy.


Ngay sau đó Trác Nguyên nhìn thấy Từ Thiên Hành và Chu Tử Khang đỡ một nam một nữ vọt ra, mà Thích Thiếu Dương thì ở lại vật lộn với tang thi phía sau bốn người.

Sau khi nhìn thấy nhóm người, trong bụng Trác Nguyên thầm hạ quyết tâm.

Cậu nhanh chóng mở cửa xe kéo người lên xe.

Cô gái kia có hơi mập mạp, cửa Hummer lại rất cao, một lúc lâu cũng không bò vào được.

Chu Tử Khang đạp cái mông to mập của cô ta, đạp cô lên xe.

Trác Nguyên một bên tiếp ứng bọn họ một bên chú ý giúp Thích Thiếu Dương đối phó hai con tang thi còn sót lại trong siêu thị mini.

Chờ Thích Thiếu Dương bước lên xe xong cậu liền nhanh chóng nhấn ga chạy vụt đi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận