Trọng Sinh Lấy Cô Vợ Ngựa Gầy



“Xin huynh, buông tha cho ta…” Hương Nô càng hoảng loạn thì cơ thể càng nóng rực, nàng vô thức kẹp chặt hai chân, chỉ cảm thấy hổ thẹn không thôi nhưng lại không có cách nào ngăn cản dục vọng nguyên thuỷ nhất của cơ thể.


“Nùng Nùng đừng giãy giụa, Nùng Nùng cũng rất muốn mà đúng chứ?” Trên khuôn mặt tuấn tú của Phó Khiêm Chi xuất hiện một nụ cười vặn vẹo, lúc Phó Khiêm Chi bò lên giường, Hương Nô dùng hết sức lực phản kháng, dù vậy sức lực của nàng hoàn toàn không đấu lại một nam tử trưởng thành.


Áo ngoài của nàng bị kéo hai ba lần, hai tay nàng bị đai lưng trói vào cột giường: “Cứu mạng! Cứu mạng!” Hương Nô vẫn giãy giụa đến cùng, nàng lớn tiếng kêu cứu, mãi đến khi Phó Khiêm Chi đè người lên, nàng tuyệt vọng nhắm hai mắt, nước mắt không thể ngăn được, chảy xuống dọc theo khuôn mặt, chảy ra phía sau cổ, thấm ướt gối thêu hoa.


Ngay lúc Phó Khiêm Chi muốn kéo yếm của Hương Nô để làm chuyện cầm thú, ngoài cửa phòng truyền đến một loạt âm thanh ồn ào, Phó Khiêm Chi đang nằm trên người Hương Nô, lập tức ngồi xổm rồi đứng dậy thăm dò xung quanh, chỉ nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng la hốt hoảng của Xuân Yểu.


“Ngươi là ai! Không thể tiến vào! Á!” Âm thanh Xuân Yểu bị xô ngã xuống đất vang lên, tiếp sau đó là tiếng bước chân như sấm sét.


“Ngươi!” Phó Khiêm Chi còn chưa kịp chất vấn người đến muốn gì, gã chỉ cảm thấy một trận long trời lở đất, váng đầu hoa mắt.


Gã bị người vừa đến đánh một cú mạnh bạo, ngã lên đất rồi mà người đó vẫn chưa nguôi giận, hung hăng dẫm mạnh mấy cái lên chân gã, tiếng xương cốt vỡ vụn giòn tan không ngừng vang lên.


Ngay từ đầu Phó Khiêm Chi còn đau đến mức rống to, bây giờ chỉ còn lại tiếng thở dốc mỏng manh.


“Hoàng Già, kéo tên phế vật này xuống, tống vào quan phủ.

” Giọng nói uy nghiêm trầm thấp vang lên.


“Tuân lệnh, Đại tướng quân.

” Một giọng nói khác cẩn thận xuất hiện, có điều nghe thôi cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ chủ nhân của nó đang khom lưng thế nào.


“Mắt chó nhìn cho đúng nơi.

” Thân Đồ Khiếu thét lên với người nọ, đột nhiên nhớ mình cũng nên móc mắt chó của Phó Khiêm Chi đi, thế nhưng một tiếng rên rỉ của Hương Nô đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.


Không những phải móc mắt mà còn phải băm nát lỗ tai, cùng với đôi tay bẩn tưởi kia nữa!

“Tuân lệnh!” Hoàng Già không ngừng tuân lệnh.


“Sau này sẽ tính sổ với ngươi sau!” Thân Đồ Khiếu nổi giận đùng đùng trừng Hoàng Già một cái.


“Vâng!” Hoàng Già căng da đầu, mắt nhìn thẳng, kéo Phó Khiêm Chi đang không ngừng rên rỉ trên mặt đất ra ngoài, hắn xuống tay không chút kiêng dè, dọc đường đi Phó Khiêm Chi hết đụng vào góc bàn rồi lại va phải vách tường, hét lên hết tiếng này đến tiếng khác nhưng không một ai quan tâm.



Ý thức của Hương Nô đã không còn rõ ràng, chỉ cảm thấy loáng thoáng bóng hình của một nam nhân, nam nhân kia vô cùng cao lớn, còn mặt mũi ra sao thì nhìn không rõ lắm.


“Chơi ta đi, ta khó chịu!” Hương Nô rên rỉ, cùng với tiếng khóc nức nở, trong cơ thể như có một ngọn lửa đang hừng hực đốt cháy tim gan của nàng, khiến nàng giống như bị chết đuối, nhìn thấy tấm gỗ cứu mạng thì không quan tâm gì hết mà bắt lấy.


Thấy Hương Nô như thế, trái tim của Thân Đồ Khiếu như bị tay ai đó cay nghiệt bóp chặt.


“Hương Hương, đừng như vậy, khi tỉnh dậy nàng sẽ hối hận.

” Sống lại một đời, cuối cùng hắn cũng có thể gặp được Hương Hương của hắn lần nữa rồi, tim gan của hắn.

Hắn đã tưởng tượng vô số cảnh tượng hai người sẽ gặp nhau như thế nào, thế nhưng hoàn toàn không ngờ lại như thế này đây.


“Hương Nhi đừng sợ, ta ở đây.

” Thân Đồ Khiếu vô cùng đau lòng, hắn nhẹ giọng an ủi nữ tử nhỏ bé đang bất an kia.



Hai tay nữ tử bị trói, trên người chỉ còn dư lại một chiếc yếm uyên ương nghịch nước và quần lụa hở dưới đặc biệt của nhà thổ, cơ thể của nàng phiếm hồng, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ái muội, dù là bất cứ nam nhân nào trông thấy cũng mất hồn muốn cởi quần, nhịp thở của Thân Đồ Khiếu cũng nặng nề hơn một ít, thân dưới cũng dần có phản ứng.


Ham muốn xuất hiện mãnh liệt nhưng sự thương tiếc và yêu quý đối với người trong mộng này đã đánh lùi hết dục vọng bẩm sinh của hắn, sự trận quý của hắn đối với nàng ép hắn phải nhịn xuống niềm khao khát xác thịt kia.


“Khó chịu quá đi!” Hương Nô nhíu chặt chân mày, híp mắt thở hổn hển, tận đáy lòng nàng đang vô cùng khổ sở, sự thẹn thùng khi cầu hoan với một nam nhân không quen biết đang giằng co với nhu cầu sinh lý.


Thân Đồ Khiếu kéo chăn gấm lên, che đi da thịt loã lồ của Hương Nô, hắn cởi trói trên tay Hương Nô ra, đau lòng không thôi mà xoa xoa vết đỏ trên cổ tay nàng.


Hương Nô mềm nhũn ngã vào trong lồng ngực Thân Đồ Khiếu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận