Trọng Sinh Mạt Thế Boss Muốn Từ Từ Thu Lãi


Trắng tay rời khỏi buổi đấu giá cổ vật, Kha Hùng cùng Nguyễn Hạ trở lại biệt thự trong khu Thiên Thảo.

Nguyễn Hạ ngồi một lát rồi lái chiếc Mercedes S 350 AMG rời đi.

Hôm sau.

Kha Hùng mang Trần Tiểu An và đám người Chu Phong đến thành phố E.

Con Hummer màu đen chạy nghênh ngang trên đường quốc lộ.
Hành trình từ thành phố A đến thành phố E hơn năm trăm cây số.

Kha Hùng vừa lái xe, vừa hướng dẫn Trần Tiểu An cầm bút đỏ, khoanh tròn vào những vị trí đặc biệt trên bản đồ.

Đa phần đều là cây xăng, siêu thị, trung tâm thương mại, chợ nông sản, chợ hải sản…những mục tiêu oanh tạc của hắn trong mạt thế.
Trạm dừng chân thứ nhất là thành phố C.

Kha Hùng chọn một khách sạn năm sao để đám người Trần Tiểu An nghỉ ngơi.

Bản thân hắn thì lái xe thẳng đến văn phòng thám tử Ngạo Thiên.
Lão Hắc đẩy tới trước mặt Kha Hùng một sấp hồ sơ.
“Đây là tư liệu về Đỗ Thế Hào và tập đoàn Đỗ Thị.

Anh xem thử đi.

Sẽ có không ít bất ngờ”
Kha Hùng lật giờ từng trang tài liệu, xem xét cẩn thận.

Một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi để xuống, cười lạnh:
“Không ngờ tập đoàn đầu tàu của thành phố A lại có nội tình thế này”
“Kinh doanh bất động sản, thiết bị điện tử và xe ô tô đều là mặt ngoài.

Buôn lậu vũ khí mới là con bài chưa lật của Đỗ thị”
“Thành phố C lắm sông nhiều rạch.

Đúng là nơi lý tưởng để xây dựng kho hàng.”
Kha Hùng nói xong, đưa mắt quan sát người đàn ông ngồi đối diện.

Bằng thực lực đơn lẻ của cá nhân hắn mà có thể tra được những thông tin cơ mật cấp độ SSS thế này.

Nhân tài hiếm có!
Lão Hắc làm lơ ánh mắt nghiên cứu của Kha Hùng.

Hắn tiếp tục lấy một sấp hình trong ngăn kéo đặt lên mặt bàn.
Kha Hùng liếc sơ qua, hai mắt liền muốn móc bỏ.

“Mẹ nó.

Là ảnh chụp giường chiếu của Hoàng Nhược Hi và Đỗ Thế Hào”
Kha Hùng: “...”
Lão Hắc: “Đồ vật trong phòng”
Kha Hùng được nhắc nhở, đè xuống cảm giác “ghê tởm” đối với ảnh không che của hai kẻ mà hắn căm thù, bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ những thứ được lộ ra trong ảnh chụp.
Là đồ vật mà Đỗ Thế Hào đấu giá được tại khách sạn Đế Vương.
Lão Hắc gõ gõ mặt bàn: “Đám đồ cổ này đã được chuyển đến kho hàng.

Đỗ Thế Hào muốn dùng đường thủy đưa thẳng về Thủ Đô”
..........................................................................................................
Ban đêm
Kha Hùng ngụy trang cẩn thận, ba lần bảy lượt đón taxi đi về phía kho hàng của Đỗ Thế Hào.

— QUẢNG CÁO —
Cách kho hàng chừng bốn kilomet, Kha Hùng xuống xe, dựa vào trang phục kín kẻ trên người, hòa mình vào bóng đêm, dùng tốc độ hơn người của đôi chân mà tiếp tục di chuyển.
Kho Hàng của Đỗ thị được xây dựng bên bờ sông, ngụy trang thành một nhà hàng theo phong cách miền quê, kinh doanh những món dân dã.
Xung quanh nhà hàng được trúc xanh và đại thụ bao bọc, từ ngoài nhìn vào, rất khó nhìn thấy hoạt động bên trong.
Nơi nơi đều có camera theo dõi.
Vì đêm nay có hoạt động lớn nên toàn bộ không gian nơi này đặc biệt yên tĩnh.

Cảnh vật nên thơ trở nên quỷ dị một cách kỳ lạ.
Nguyệt hắc phong cao, thích hợp cướp của giết người.
Kha Hùng chọn một vị trí khá khuất, dùng tốc độ nhanh nhất trèo lên cây cổ thụ.

Vài giây sau, trên mặt đất dưới chân hắn, một đám người trang bị vũ khí chầm chậm đi qua.
Đợi đám người tuần tra khuất hẳn, Kha Hùng nhảy xuống đất.

Hắn lộn người hai vòng rồi vượt qua một khoảng trống, lẻn vào bên dưới chân tường của nhà hàng miền quê.
Mảnh trăng lưỡi liềm lộ ra sau tầng mây.

Ánh sáng còn chưa kịp xuyên thủng tầng khí quyển của địa cầu thì lần nữa mặt trăng bị che khuất.
Trong bóng tối, một thân ảnh màu đen như u linh lặng lẽ ẩn mình sau những thân cây, tán lá, tránh đi tầm quan sát của mấy chiếc camera, từ từ tiếp cận với khu trung tâm của kho hàng.
Nhìn thấy cửa chính đóng chặt.

Kha Hùng khẽ nhíu mày, cúi nhặt một hòn đá, chọi mạnh vào hai cánh cửa.

Sau đó, lắc người một cái, tại chỗ biến mất.

Hòn đá đập vào cánh cửa gỗ.

Phát ra một tiếng “cốp” khô khốc.

Cửa mở.

Hai gã đàn ông lăm lăm trường súng trên tay vọt ra ngoài.

Mắt sắc bén đảo nhanh bốn phía.

“Mẹ.

Còn tưởng là có người tập kích.”
“Không có là mừng”
Hai gã mang súng lên đạn, kiểm tra khoảng trống trước mặt.

Một người trong số đó còn gọi điện thoại để xác nhận với đám người tuần tra.
Không nhận thấy có gì bất thường, bọn họ quyết định quay lại.

Nhưng vừa xoay người thì phía sau vang lên tiếng gió rít.

Cảm giác nguy hiểm ập đến.

Hai gã đàn ông chưa kịp phản ứng thì trên cổ đã đau nhói.

Bóng tối bao trùm, thân thể không còn tri giác đồng thời ngã xuống.
Kha Hùng lách người ra khỏi không gian, tịch thu súng của hai kẻ nằm trên đất, giấu đi.
Kha Hùng nhặt thêm mấy hòn đá lớn rải rác xung quanh, lần nữa vận dụng sức mạnh của Kim Thủ, ném mạnh vào bên trong kho hàng.
— QUẢNG CÁO —
Ầm… Ầm…
Âm thanh va chạm như tiếng đại bác liên thanh.

“Kẻ nào?”
Một tiếng hét lớn như xé rách cả màn đêm.

Một nhóm năm gã đàn ông cầm súng chạy ra.

Mặt người nào người nấy đều hiện lên vẻ hung ác, tàn bạo.

Nhìn thấy hai đồng bọn nằm ngay đơ trên mặt đất trước cửa chính mở toang.

Sự tức giận của bọn họ liền bùng nổ.

Một gã bước nhanh tới, khom người lay lay hai cơ thể không rõ sống chết.
“A Thành, A Hổ… hai người sao rồi”
“A Thành, A Hổ?”
Đáp lại tiếng gọi của hắn chỉ là một sự yên tĩnh đến quỷ dị.

Mấy người phía sau khẩn trương lên.
“Chết chưa?”
“Chưa” – Kẻ vừa kiểm tra hai “thi thể” trả lời.
“Mau liên lạc với phòng giám sát.

Mẹ nó.

Một lũ ăn hại.

Kẻ địch vào tận cửa mà không có phản ứng gì.”
Một gã trong đó nhận lệnh, móc điện thoại gọi đi.

Đám người còn lại giữ chặt thanh súng đã lên đạn trên tay, chia nhau dò dẫm từng bước về phía trước.

Kha Hùng trốn trong không gian Phật Ngọc, quan sát nhất cử nhất động của tất cả mọi người.
Bờ sông đột ngột nổi gió.

Đám cây cối xung quanh khua lên ầm ĩ.

Mẹ thiên nhiên có vẻ cũng đứng về phía kẻ đơn phương tập kích đêm nay.
Gã đàn ông cầm đầu băng nhóm quay lại, nhìn người vừa gọi điện.
“Kẻ địch có bao nhiêu?”
“Không xác định được.” Tên đàn em e dè nói.
“Giỡn hả?”
“Không.

Họ bảo là camera không quay được rõ ràng.

Ngay cả chỗ này cũng chỉ phát hiện một bóng đen lóe lên rồi biến mất” — QUẢNG CÁO —
“Không quay rõ? Bóng đen lóe lên? Mẹ kiếp.

Đám phế vật đó đang định dùng chuyện ma quỷ đối phó chúng ta?”
Đàn em: “...”
Kha Hùng khoanh tay đứng trong không gian, nhìn thấy kẻ địch bận rộn xỉa xói nhau thì động ý niệm, ra ngoài.

Hắn cúi thấp người, cẩn thận vọt vào phía sau cánh cửa đang mở rộng.

Cơ thể tập luyện Kim Thân Hỗn Độn Quyết vô cùng linh hoạt.

Cả một chuỗi hành động liên tiếp không hề phát ra một tiếng động.
Gã cầm súng đứng gần cửa chính nhất có lẽ cảm nhận được gì đó nên quay lại.

Đáng tiếc, trong đáy mắt của hắn không xuất hiện bất cứ hình ảnh nào khả nghi.
Kha Hùng thành công lẻn vào trong.

Băng qua khu vực sảnh tiếp khách, đi thêm một khoảng là nhà bếp.

Qua khỏi nhà bếp là kho lưu trữ của nhà hàng miền quê – kho hàng thật sự của tập đoàn Đỗ thị tại thành phố C.
Hai cánh cửa bằng kim thiết của kho hàng bị sợi dây xích sắt thật to cùng ổ khóa lớn khóa lại.

Kha Hùng cân nhắc một hồi rồi vận Kim Thủ, biến tầng da bao phủ hai cánh tay thành màu vàng.

Mỗi tay nắm một bên sợi xích kéo mạnh.

Kéo
Kéo
“Cạch”
Sợi xích dày cộp bị đứt làm hai.

Cả sợi xích và ổ khóa đều bị ai đó thu vào không gian của mình.
Cửa kho hàng đã sẵn sàng chờ khai mở.

Kha Hùng nhếch môi.

Hắn vừa định tiến vào, bỗng nhiên sắc mặt đại biến.
Tiếng súng nổ từ phía sau liên tiếp vang lên.
Kha Hùng không kịp suy nghĩ đã trốn thẳng vào không gian.

Thân ảnh của hắn vừa biến mất thì một loạt viên đạn sượt qua, ghim thẳng vào cánh cửa nhà kho đối diện.
“Móa.

Thật sự gặp quỷ.”
Tên vừa bắn súng cũng chính là kẻ cầm đầu đám năm người xuất hiện ngoài cửa chính.

Bản tính của hắn vốn đa nghi nên tự mình quay vào trong kiểm tra kho hàng, nhờ thế mà phát hiện được kẻ đột nhập đang muốn xông vào cấm địa.
Không chần chờ, hắn nâng súng lên, trực diện bắn về phía kẻ đột nhập.
Nhưng mà, ai đó có thể giải thích cho hắn, người đang sờ sờ ra đó, chớp mắt liền biến mất, là sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui