Chu Phong bị đe dọa, không thể tin vào lỗ tai của mình.
Mẹ nó.
Cái căn cứ này là do hắn đổ biết bao công sức vào, giám sát xây dựng.
Là hang ổ của hắn.
Vậy mà boss mới ngã xuống, à, chỉ là hôn mê, đã có một đám cẩu nhào tới chiếm đoạt.
Thiên lý ở đâu?
Quách Vũ, Quách Ngữ lôi khẩu AK vác trên vai, sẵn sàng nã súng bất cứ lúc nào.
“Cút ngay” - Người trên chốt canh lần nữa cảnh cáo.
“Cút con mẹ mày.
Bắn nó.”
Chu đại quản gia hạ lệnh.
Quách Vũ, Quách Ngữ đồng thời nã súng.
Trên chốt canh, mấy làn đạn cũng vù vù bay về phía này.
Chu Phong trốn phía sau chiếc Hummer, đứng bên cạnh hai tay súng của mình, dựng lên ngón tay giữa cho kẻ địch.
“Con Hummer này bọc thép.
Bọn bây có ngon thì dùng đại bác mà nã”
Bên kia chiếc xe.
Đạn từ bên trong căn cứ bắn ra đụng phải vỏ xe, lạch tạch rơi xuống.
Ngược lại, viên đạn của Quách Vũ lại chính xác né được chướng ngại vật, xuyên thấu mục tiêu.
Tiếng hét đau đớn như heo bị chọc tiết vang lên.
Chu Phong nhìn Quách Vũ.
“Giết rồi à?”
“Không.
Chỉ tạm thời phế đi khả năng chiến đấu của hắn”
“Gà mẹ”
Quách Vũ: “...”
Màn đấu súng chớp nhoáng ngoài cổng căn cứ đã làm kinh động đến trụ sở chính bên trong.
Lúc A Thành, A Hổ chạy đến liền bắt gặp người phe mình ôm cổ tay đầy máu lăn lộn.
A Thành nhìn xuống phía dưới, suýt nữa thì bị hình ảnh chiếc Hummer quen thuộc chọc mù hai mắt.
Hắn vội ôm lấy loa tay, rống lên.
“Đừng bắn.
Chu quản gia.
Đều là người mình”
Chu Phong: “...”
.........................................................
Phòng hội nghị của trụ sở chỉ huy bên trong căn cứ.
Chu đại quản gia bắt chéo chân, ngồi ghế chủ vị, nghiêm mặt nhìn một phòng gần ba mươi người, không ít những gương mặt có chút quen thuộc.
— QUẢNG CÁO —
“A Thành, A Hổ.
Giải thích một chút”
A Thành giơ tay vuốt vuốt đầu, cười hì hì.
“Hùng ca bảo chúng tôi ở lại canh giữ căn cứ.
Tối hôm qua thì bọn họ tìm đến.
Phần lớn là nhân công xây dựng phim trường trước đây...”
“Cho nên các cậu cho họ vào? Còn giao vũ khí cho họ? – Mặt Chu Phong đen thùi.
“Liên lạc với mọi người không được nên hai chúng tôi liền quyết định.
Chúng tôi sai rồi.
Chu quản gia.
Cậu cứ trách phạt”
A Hổ bước tới, đứng bên cạnh A Thành, ưỡn ngực chịu tội.
Chu Phong nhìn thái độ hối lỗi của họ, cũng nhìn vẻ khẩn cầu của đám người phía sau, cảm thấy nhức đầu.
“Sắp xếp ăn ở thế nào?”
“Tạm thời dựng lều, ăn uống tự túc”
Chu Phong nhận được đáp án, khá hài lòng.
Coi như hai tên ngốc này biết thức thời.
“Mấy kẻ đứng trên chốt canh khi nãy, hai anh định xử lí ra sao?”
Thái độ của Chu Phong giãn ra khiến sống lưng của A Thành, A Hổ thẳng hơn.
“Mấy người đó đều là người nhà của nhân công phim trường.
Những người khác bận rộn thu xếp lều trại.
Hôm nay là họ gác cổng.
Còn chuyện bị thương của họ, cậu yên tâm.
Trong nhóm người mới đến có cả bác sĩ.
Bác sĩ Hà, bác sĩ Hoa, giới thiệu một chút đi”
“Bác sĩ Hà cùng y tá Liên đang xử lý vết thương cho bệnh nhân”
Một phụ nữ từ phía sau nhóm người bước ra.
“Tôi là Nguyễn Hà Hoa, bác sĩ sản khoa.
Cảm ơn mọi người đã cho chúng tôi ở lại căn cứ.”
Chu Phong gật đầu chào hỏi, lòng mừng rơn.
Trong căn cứ có bác sĩ, chính là may mắn mà không phải một hang chó ổ chuột nào muốn cũng được.
Từ chỗ Nguyễn Hà Hoa, hắn còn biết, bác sĩ Hà là một bác sĩ chủ nhiệm khoa ngoại, thực lực rất không tầm thường.
Chu Phong cân nhắc một hồi liền nói với Quách Vũ, Quách Ngữ ở bên cạnh:
“Quách Ngữ cho tất cả mọi người đăng lý lịch, chuyên môn.
Quách Vũ cùng A Thành, A Hổ quy hoạch lại chỗ sinh hoạt cho người mới đến.
Những chuyện còn lại, tôi sẽ trao đổi cùng Tiểu An rồi báo lại cho mọi người.
À, nhắc nhở chung: Căn cứ chúng ta không chứa chấp người vô dụng.”
“Đã rõ”
Anh em họ Quách đồng thời đáp lại.
Mà Trần Tiểu An lúc này.
— QUẢNG CÁO —
Có Nhật Tân giúp đỡ, Kha Hùng được nâng vào phòng ngủ chính trên lầu bốn.
Mặc dù có nước suối trong không gian hỗ trợ nhưng nhiệt độ cơ thể của Kha Hùng đang càng lúc càng tăng cao.
Trần Tiểu An vốn nghĩ sẽ canh giữ bên cạnh hắn, một bước không rời.
Ai ngờ, hôm sau, chính cô cũng phát sốt, hôn mê.
Đám người Chu Phong cũng đồng dạng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Kha Hùng vốn nghĩ là quá trình phát sốt cũng chỉ ba ngày như kiếp trước.
Nhưng thực tế, hắn lại phát sốt đúng một tuần.
Hôn mê đến hết ngày thứ 6 thì tỉnh lại.
Kha Hùng trốn trong không gian Phật Ngọc hồi phục thể lực.
Nhìn từng tia lôi điện uốn lượn quanh đầu ngón tay, hắn nhíu nhíu mày, khó hiểu.
Kiếp trước, lôi điện của hắn màu trắng.
Hiện tại, lôi điện có màu tím.
Uy lực chưa biết ra sao.
Kha Hùng ngẩn ngơ một hồi.
Sau đó, hắn đặt cho lôi điện của mình một cái tên rất oách: Tử Kiếp Diệt Hồn Lôi.
Thật ra, lúc này đây, Kha Hùng còn chưa biết, thứ lôi điện màu tím mà hắn đang sở hữu chính là lôi điện mạnh nhất, tồn tại ngang với thiên kiếp trong mấy quyển tiểu thuyết tiên hiệp.
Lôi điện màu tím là thiên địch của những thứ dơ bẩn, u ám trên khắp thế gian.
Đối với linh hồn cũng có khả năng tru diệt.
Kha Hùng thức tỉnh được thứ lôi thuộc tính khủng bố như thế, không chỉ liên quan đến thể chất của hắn, còn liên quan tới công pháp Kim Thân Hỗn Độn Quyết và nước suối trong không gian phật ngọc.
Sau khi Kha Hùng đi thăm tiểu sủng vật Kim Linh thì hắn rời khỏi không gian, mò đến bãi đất trống để thể nghiệm uy năng của lôi điện.
Bãi đất trống – thao trường của căn cứ Hùng Thiên.
Boss Kha vừa đến đã nhận được kinh hỉ khiến bản thân phải hoài nghi nhân sinh.
Quách Vũ và Chu Phong đang luyện tập trong sân dã chiến.
Đúng hơn là bọn họ đang giao đấu dị năng.
Quách Vũ kiếp này không phát triển dị năng lực lượng mà là dị năng hệ băng.
Từng lưỡi đao băng lạnh lẽo, xuất hiện giữa không trung rồi xé gió lao đi, tấn công về hướng Chu Phong.
Chu trợ lý vẻ mặt cợt nhã, đáng khinh nhưng bước chân lại như sử dụng lăng ba vi bộ, thoăn thoắt né tránh.
Hắn thức tỉnh dị năng tốc độ.
Trần Tiểu An đứng quay lưng về phía Kha Hùng, thấy họ chơi chán, liền phóng ta một vòi nước, úp xuống đầu của cả hai.
Đám đông xung quanh hoan hô ầm ĩ.
Vòng ngoài của bãi đất trống, Quách Ngữ đang tất bật dùng dị năng hỗ trợ Trần phụ, Trần mẫu xới đất trồng cây.
Hạt giống vừa thả xuống đất, nháy mắt đã nảy mầm, vươn lên cao.
Xanh rì rì một mảng.
— QUẢNG CÁO —
Trần phụ thức tỉnh dị năng hệ thổ.
Trần mẫu và Quách Ngữ là dị năng hệ mộc.
Nhưng dị năng hệ mộc của Quách Ngữ tràn đầy tính công kích còn dị năng của Trần mẫu lại rất ôn hòa.
Cách thao trường một quãng xa, Trần Nhật Tân cùng với ba người Trương Nhị, Ngô Đức, Nguyễn Đại Dương ở một bên khác, nỗ lực xây phòng.
Đất đá, kim loại hỗ trợ nhau, nền móng, vách tường dần thành hình, nhanh đến chống mặt.
Trương Nhị, Ngô Đức, Nguyễn Đại Dương là nhân công xây dựng phim trường trước đó, cũng may mắn thức tỉnh dị năng.
Trần Nhật Tân cùng Trương Nhị thức tỉnh dị năng hệ Kim.
Hai người Ngô Đức, Nguyễn Đại Dương là dị năng hệ thổ.
Cả bốn người đều cầm trên tay bản vẽ chi tiết, tỉ mĩ.
Đây là thiết kế của phụ thân bác sĩ Hà, trước mạt thế, vốn là một kiến trúc sư có có tiếng trong nghề.
A Thành, A Hổ đi theo Kha Hùng cũng được một thời gian.
Trong những ngày mà hắn “bế quan”, hai người này cũng thức tỉnh được hai loại dị năng khác nhau.
A Thành là hỏa dị năng.
A Hổ lại là dị năng hệ lực lượng.
Tính sơ qua, chỉ trong một thời gian ngắn.
Căn cứ hiện tại chỉ có hơn ba mươi người, nhưng tính luôn Kha Hùng thì đã có mười ba dị năng giả.
Là thủ lĩnh căn cứ, Kha Hùng cảm thấy hắn giẫm phải vận cứt chó rồi.
............................................................................................................
Thành phố E.
Nội thành.
Một nhóm người đang giao chiến với hơn trăm con Zoombie.
Cầm đầu là một gã đàn ông có vết sẹo dữ tợn trên mặt.
Hỏa cầu trong tay hắn bay vù vù trong không khí, đập vào người đám zoombie.
Bốn người đàn ông khác cũng đang dùng dị năng giết zoombie.
Hai dị năng hệ kim, một dị năng hệ lôi, một dị năng hệ lực lượng.
Đầu của lũ Zoombie lần lượt nổ tung, óc trắng hòa máu đen văng ra, dính vào trang phục, tanh hôi, sền sệch như tàu hủ.
Năm người được bảo vệ ở giữa không có dị năng.
Bọn họ là những người may mắn sống sót.
Được Lão Hắc giải cứu, trên đường đưa tới doanh trại quân đội vừa mới thành lập ở hướng Nam thành phố E.
Cả năm người đều là phú nhị đại đương thời.
Nhìn thấy zoombie kéo tới mỗi lúc một đông.
Một trong hai cô gái đang được bảo vệ trợn to mắt, tru tréo.
“Lão Hắc chết tiệt.
Còn không mau đẩy nhanh tốc độ.
Tính để chúng tôi chết tại chỗ này à?”
Lão Hắc cả người ướt đẫm mồ hôi.
Mắt hung dữ nhìn qua.
Hắn thật muốn ném một quả cầu vào nữ nhân này.
Nếu không phải suốt đoạn đường, ả liên mồm lải nhãi.
Đám zoombie cũng không bị thu hút mà kéo tới.
Hắn lãnh đạm nói:
“Nếu muốn nhanh.
Mọi người có thể bước ra hỗ trợ”
Năm vị thiếu gia, tiểu thư sợ hãi nhìn nhau.
Bọn họ có điên mới tự mình ra trận.
Nhất là cái ả ngực to não phẳng Phương Tuệ, đại tiểu thư của tập đoàn Hồng Thịnh, nữ nhi của Phương Thúc Mạnh, người từng được lão cha giới thiệu là fan cuồng của ảnh đế Kha Hùng..