Ba đầu zoombie mèo cấp hai trong khu B bị Kha Hùng tiêu diệt.
Hắn cất đi tinh hạch rồi tự mình thu thập tất cả vật tư có trong khoa.
Lúc Kha Hùng đi tới phòng chăm sóc đặc biệt của trẻ sơ sinh, nhìn những mẫu xương nhỏ xíu trong các tủ kính chiếu đèn để điều trị bệnh vàng da, không khỏi đau lòng một trận.
Cũng may, Trần Tiểu An không nhìn thấy cảnh tượng này.
Bệnh viện Long Khoa rất lớn.
Ngoại trừ khu vực khám chữa bệnh, còn có khu nội trú cho bác sĩ và đội ngũ nhân viên.
Giữa vườn hoa rộng lớn phía trước khu nội trú, Quách Ngữ nhắm mắt, tập trung toàn bộ dị năng để truy tìm gốc thực vật biến dị.
Chu Phong cùng Quách Ngữ thu thập xong tinh hạch ở đại sảnh chính của bệnh viện, vốn dĩ phải đuổi theo nhóm người Kha Hùng thì tiểu cô nương cảm nhận được một nguồn năng lượng hệ mộc dao động.
Cảm giác bị triệu hồi xuất hiện mãnh liệt.
Hai người bọn họ theo đó liền tìm đến nơi này.
Quách Ngữ rơi vào trạng thái “cao tăng nhập định” đã khá lâu.
Đầu thực vật biến dị đó quá gian manh.
Tiểu cô nương muốn gấp cũng chẳng được.
Quách Vũ theo đoàn người đến thu thập vật tư trong khoa Hồi Sức Tích Cực gần khu nội trú.
Đại boss phát hiện ra hai người Chu Phong nên để hắn tới hỗ trợ.
Nhưng từ lúc bước vào vườn hoa tới giờ, Quách Vũ và Chu Phong vì tránh ảnh hưởng đến muội muội nên chỉ có thể mặt đối mặt, trân trối nhìn nhau.
Gian tình bắn ra bốn phía.
Quách Ngữ lúc này đã triển khai dị năng bao trùm cả vườn hoa.
Dị năng hệ mộc của cô kết nối với đám cây cối, hoa cỏ.
Mấy gốc hồng, mấy gốc hoa quế đều bỏ qua.
Khóm trúc cảnh không có hơi thở sinh mệnh cũng bị bỏ qua...!Cuối cùng, Tiểu Ngữ lại phát hiện ra thứ hấp dẫn cô tới đây chính là dây Cát Đằng đầy những bông hoa màu xanh tím, thập phần xinh đẹp.
Dây Cát Đằng biết bản thân nó đã bị lộ, lập tức triển khai thế công với tất cả mọi người.
Quách Ngữ mở mắt ra, hét lớn: “Dây Các Đằng đó rất nguy hiểm.
Mọi người cẩn thận.”
Lời cảnh báo vừa rơi xuống, hai người Chu Phong, Quách Vũ liền chú ý đến những sợi dây xanh biếc đang dùng tốc độ của loài rắn Mamba đen trườn đến dưới chân mình.
Đám dây Cát Đằng liên tục phát triển.
Từ các kẻ lá không ngừng mọc ra dây mới.
Dây thì trườn trên mặt đất, dây thì loạn vũ giữa không trung.
Khi tấn công đám người Chu Phong, dây Cát Đằng còn phát ra thanh âm vù vù như tiếng trực thăng hạ cánh.
Quách Vũ phóng ra một loạt lưỡi đao bằng băng, cắt ngang mấy sợi dây Cát Đằng đang bay đến.
Chu Phong lưng đối lưng với hắn, thủ mặt sau.
Đại đao trong tay Chu Phong ngăn cản đám đằng xà tránh thoát dị năng hệ băng mà công kích tới.
Quách Ngữ lợi dụng dị năng hệ mộc, điều khiển một đám dây leo màu xanh khác phá thổ xông ra, quấn chặt lấy những con đằng xà đang tấn công mình.
Thực vật biến dị của Quách Ngữ đấu với dây Cát Đằng, thế bất phân thắng bại.
Cả hai bên đều đang đánh cược.
Đánh cược xem dị năng của các dị năng giả sẽ cạn kiệt trước hay dây Cát Đằng biến dị đó bị tiêu diệt trước.
Có số lượng lớn tinh hạch thu được ngoài đại sảnh, dị năng của ba người Quách Ngữ không ngại hao phí, thỉnh thoảng còn phối hợp với nhau.
Có điều, đám đằng xà này khó chơi hơn họ tưởng tượng.
— QUẢNG CÁO —
Hơn một giờ đồng hồ, trận chiến vẫn chưa ngã ngũ.
Cây cối, hoa cỏ trong khu vườn sớm bị chết khô.
Sinh mệnh lực của chúng bị dây Cát Đằng biến dị hút đi để hồi phục năng lượng chiến đấu.
Dần dầm, phạm vi khô héo lan rộng ra toàn bộ khu vực xung quanh vườn hoa.
Đoàn người Kha Hùng không biết xuất hiện từ lúc nào.
“Thực vật biến dị đều có tâm.
Phải tìm được tâm của nó mới có thể giết chết nó được”.
“Hùng ca.
Anh đến rồi” - Quách Ngữ vui mừng ra mặt.
“A Tân, cậu hỗ trợ bọn họ.
Quách Ngữ, muội thử cảm nhận xem tâm của dây Cát Đằng này nằm ở đâu.”
“Vâng”
Trần Nhật Tân và Quách Ngữ đồng thời đáp lại.
Có Trần Nhật Tân gia nhập cuộc chiến, Quách Ngữ yên tâm triển khai dị năng, truy tìm tâm thực vật biến dị.
Trên tay Lão Hắc lập lòe ánh lửa, hắn cũng muốn thử sức với loại quái vật mới xuất hiện này.
Kha Hùng cảm thấy tức cười.
“Để bọn họ luyện tập.
Dị năng hệ hỏa của anh trời sinh áp chế với thực vật biến dị.
Không khéo nó sẽ trốn.”
“Nhìn thế này càng thêm ngứa tay.
Tôi dẫn mọi người đi thu hoạch thêm ít tinh hạch.”
“Đi đi”
Lão Hắc dẫn theo các dị năng giả khác tiếp tục săn giết zoombie.
Trần Tiểu An cũng đi theo họ.
Kha Hùng bĩu môi nhìn theo bóng lưng tiểu mỹ nhân.
Nhóc con vô lương tâm, chẳng có vẻ lưu luyến gì với hắn.
Chắc là hắn dùng sắc dụ chưa đủ, còn phải cố gắng hơn.
Trần Nhật Tân, Chu Phong, Quách Vũ toàn sức giúp đỡ Quách Ngữ chế trụ dây Cát Đằng.
Quách Ngữ lặng yên thả dị năng của mình ra xung quanh.
Xa hơn, xa hơn nữa.
Hồi sau.
“Tìm thấy rồi.
Bản thể của nó ở hướng đông, đang trốn phía dưới vườn cẩm tú cầu”.
— QUẢNG CÁO —
“Được.
Anh dẫn Tiểu Ngữ đi săn quái”
Quách Ngữ kích động chạy ra khỏi vườn hoa, nhanh chóng đi theo Kha Hùng về phía đông.
Vườn Cẩm Tú Cầu này, Kha Hùng đã nhìn thấy khi thu thập vật tư trong khoa Hồi Sức Tích Cực.
Dây Cát Đằng bị ba người Chu Phong cầm chân.
Vườn Cẩm Tú Cầu, có Kha Hùng giúp đỡ, Quách Ngữ rất nhanh đã lật tung mặt đất, moi được một quả hạch tâm hình thoi phát ra nguồn năng lượng dồi dào.
Quách Ngữ cầm lên viên tinh hạch, đắc ý khoe với Kha Hùng.
Kha Hùng nói chúc mừng nhưng sự chú ý của hắn không đặt trên viên tinh hạch hình thoi.
Thứ hắn quan tâm chính là một lá cờ trắng treo trên lầu năm của Khoa Hồi Sức Tích Cực.
Lá cờ này lúc trước hắn không phát hiện.
Phải từ vị trí vườn cẩm tú cầu nhìn lên mới thấy.
Hoặc vốn dĩ, đến hiện tại nó mới được treo lên.
Trên lá cờ có ba kí tự SOS màu đỏ.
Kha Hùng mở kim nhãn quan sát.
Hắn nhìn thấy một nhóm ba người mặc trang phục hộ lý, tập trung trong một phòng chứa đồ vật.
Vừa hay cửa sổ của căn phòng có thể nhìn thẳng xuống vườn Cẩm tú cầu này.
Kha Hùng lại triển khai Kim Nhĩ, thử nghe họ trò chuyện để phán đoán tâm tính của từng người.
Nhìn chung, cả ba hộ lý đều không phải người xấu.
Phòng tạp vật trên lầu năm, ba nữ hộ lý cực độ khẩn trương.
Ba người bọn họ có ca trực trong lễ Giáng Sinh, cũng là nhóm người may mắn sống sót khi tận thế xuất hiện.
Trốn trong phòng tạp vụ, cả ba ngày ngày nghe zoombie trước cửa phòng đi lại, suýt nữa bị dọa đến phát khởi bệnh tim.
Phòng tạp vụ không có thức ăn.
Cũng may, trước khi đại nạn xảy ra, ai đó đã để vào đây một thùng nước biển.
Ba hộ lý tìm kiếm dụng cụ truyền dịch trong phòng rồi tự truyền cho nhau.
Nhưng dù cho bọn họ tiết kiệm đến cỡ nào thì thùng nước biển duy nhất này cũng đã hết sạch từ hai hôm trước.
Nếu Kha Hùng bỏ mặc không cứu.
Bọn họ chết chắc.
Ba người Chu Phong vừa đuổi tới vườn cẩm tú cầu, nhìn thấy vẻ mặt chuyên chú của đại boss, không khỏi tò mò lên.
Kha Hùng chỉ tay về phía lá cờ trên lầu năm, nói với Chu Phong: “Cậu gọi mọi người.
Chúng ta phải đi cứu họ.”
............................
Lần thứ hai trở lại Khoa Hồi Sức Tích Cực.
Lầu 1, lầu 2 đã được dọn sạch trước đó.
Kha Hùng dẫn theo đồng đội, phá tan cửa ngăn cách với lầu ba, tiến nhập tầng tiếp theo.
— QUẢNG CÁO —
Không gian nhỏ không thể dùng dị năng.
Hơn chục người một đường chém giết.
Ánh đao chớp lóe, đầu lâu lũ zoombie ào ào rụng xuống như mưa.
Kha Hùng đi tiên phong, tập trung đối phó với những zoombie có thực lực tương đối mạnh.
Năm người Lão Hắc tuy gia nhập sau nhưng đều có xuất thân là quân nhân giải ngũ, năng lực chiến đấu cũng tốt phi thường.
Đoàn người phí sức hơn nửa giờ cũng giải quyết xong zoombie ở lầu ba, chuẩn bị phá cửa để tiến lên tầng tiếp theo.
Trần Tiểu An và Chu Phong đi sát Kha Hùng, rất nhanh đã đặt chân lên hành lang chính của lầu bốn.
Còn chưa phát hiện con zoombie nào đã nghe được giọng nói đầy kích động của Chu Phong.
“A.
Có người sống.”
Kha Hùng nghe thấy, có chút nghi ngờ, đưa mắt nhìn qua.
Phòng 405, có hai giường bệnh.
Giường bên ngoài trống.
Giường bên trong, dưới tấm chăn dày cộp là một ụ nhỏ đang nhúc nhích.
Một góc áo trẻ em theo mép chăn lộ rõ bên ngoài.
Chu Phong vừa định xông vào, Kha Hùng đã lạnh lùng buông xuống ba chữ:
“Cậu tìm chết”
“Hùng Ca…”
Không đợi Chu Phong nói hết câu, Kha Hùng liền đẩy hắn sang một bên.
Giường bệnh trong phòng 405, một cái đầu nhỏ chui ra khỏi chăn.
Tròng mắt hõm sâu, môi thâm đen, gương mặt xanh mét càng làm nổi bật hai cái răng nanh dài gần tới cằm.
Zoombie trẻ con vừa xuất hiện đã lao thẳng về phía cửa phòng.
Nơi đó đang đứng một đám thực phẩm sống hai chân..