Kho máu bốc cháy.
Ngọn lửa hừng hực bao trùm, khói đen cuồn cuộn tỏa ra.
Trần Tiểu An và mấy người Chu Phong vẫn còn ở bên ngoài.
Dù Kha Hùng yêu cầu họ rời đi nhưng họ quá lo lắng cho boss, chậm chạp di chuyển, bị dư chấn của vụ nổ hất văng.
Cả người bay lên, đập vào tường.
Vừa lồm cồm bò dậy lại phát hiện ngọn lửa hừng hực táp đến.
Cũng may, ngay cửa chính của kho máu có màn chắn bằng lôi điện che chở, nhất thời nửa khắc, lửa còn chưa lan được ra ngoài.
Sức nóng khủng khiếp thoát ra khiến các dị năng chịu không nổi.
Dị năng hệ băng, hệ thủy đồng loạt được tung ra.
Tường băng phía trước, tường nước phía sau, che chắn nhóm dị năng giả khỏi ảnh hưởng của vụ hỏa hoạn.
Tuy nhiên, bị nhiệt độ của ngọn lửa liếm láp, nước bốc hơi nhanh đến độ dị năng phục hồi không kịp.
Chu Phong lo lắng: “Tiểu An.
Quách Vũ.
Ngừng lại đi! Chúng ta rời khỏi đây trước”
“Không được.
Hùng ca còn ở bên trong”
“Chúng ta phải tin tưởng Hùng ca”
“Tôi muốn nhìn thấy anh ấy bình an xuất hiện” - Trần Tiểu An gương mặt bị nóng đến đỏ bừng cố chấp nói.
Quách Vũ không nói, nhưng sự trầm mặc của hắn chính là câu trả lời.
“Con mẹ nó! Boss mà ra tới, cả bọn ốm đòn.”
Chu Phong dù nói vậy nhưng hắn không kiếp tục ngăn cản.
Quách Ngữ lấy ra một nắm hạt giống, thúc giục dị năng trong cơ thể để chúng nảy mầm, hóa thành một bức tường thực vật che chắn trước tường nước và tường băng.
Cây cối bị sức nóng ngọn lửa ảnh hưởng.
Nhanh chóng héo khô, còn may là có tường nước phía sau hỗ trợ nên mới không bóc cháy.
Trần Nhật Tân và Chu Phong gấp đến độ giậm chân.
Kha Hùng trốn trong Phật Ngọc không gian.
Đợi đến khi vụ nổ trôi qua, hỏa hoạn tạm lắng, Huyết Quỷ Nhân hoàn toàn bị tiêu diệt.
Cả người hắn liền bao phủ lôi điện, lắc người ra ngoài.
Kho máu chỉ còn một mảnh cháy đen.
Kha Hùng kiểm tra toàn căn phòng lần cuối.
Nhận thấy không còn bất cứ nguy hiểm, hắn thu lại Tử kiếp diệt hồn lôi.
Lôi điện màu tím từ khắp nơi trong kho máu đổ dồn về phía Kha Hùng, bị hắn hấp thu vào cơ thể.
Tòn bộ quang cảng trước cửa kho máu ập vào tầm mắt của hắn.
— QUẢNG CÁO —
Kha Hùng: “...” Cái quái gì thế này?
……………………………………………………………………..
Hai giờ sau.
Một đoàn năm chiếc xe từ trung tâm thành phố E xuyên qua biển zoombie, chạy về hướng Bắc.
Từ cửa sổ của mấy chiếc xe, dị năng ào ào phóng ra, muôn màu muôn vẻ, mở đường cho đoàn xe thẳng tiến.
Tiểu An ngồi ở ghế lái phụ, thông qua kính chiếu hậu nhìn ba người hộ lý vừa được cứu.
Người ngồi ở giữa, tuổi khoảng chừng bốn mươi.
Tên gọi là Lê Mai – hộ lý trưởng của bệnh viện Long Khoa.
Là “lãnh tụ tinh thần” của cả nhóm này trong thời gian sinh tồn tại lầu năm của bệnh viện.
Hai người còn lại, bên trái là Hoài Mẫn, bên phải là Đinh Tiểu Lan, cũng là hai người xuất sắc nhất trong nhóm tập sự của Long Khoa bệnh viện.
Lần này, Kha Hùng dẫn theo mọi người ra ngoài thu thập thuốc men và vật tư y tế để xây dựng một bệnh viện nho nhỏ cho căn cứ.
Giờ, có thêm ba hộ lý, chính là thu hoạch ngoài ý muốn.
Mấy người bác sĩ Hà, bác sĩ Hoa chắc chắn sẽ rất vui.
Trên chiếc xe thứ hai và thứ ba đều chở đầy vật tư của Long Khoa.
Chiếc xe thứ tư là của nhóm người Lão Hắc.
Chu Phong, Trần Nhật Tân và huynh đệ Quách Vũ ngồi trên chiếc xe thứ năm.
Quách Vũ nhìn muội muội đùa nghịch hạt giống trên tay, cười hỏi:
“Dị năng thăng cấp, cảm thấy thế nào?”
“Lực công kích tăng mạnh.
Phạm vi điều khiển và khống chế thực vật cũng mở rộng gấp đôi.”
“Vậy thì tốt.
Trái phải hai bên phía trước căn cứ của chúng ta là rừng rậm.
Nếu như có thực vật biến dị xuất hiện trong đó, sẽ là một mối nguy hiểm tiềm tàng”
“Đã biết.
Em sẽ cố gắng hơn.”
Chu Phong ngồi bên cạnh, nhìn hai anh em nhà họ Quách trao đổi với nhau, mặt nhăn nhó.
“Mạt thế chưa tới một tháng mà zoombie đã sắp đạt tới cấp ba.
Đã vậy, còn xuất hiện Huyết Quỷ, Zoombie mèo và cả thực vật yêu… Nhân loại a....!đi tới hồi kết rồi.”
“Yên tâm.
Chỉ cần anh chạy nhanh hơn sẽ có thể thuận lợi sống sót”
“Đệch! Tôi cũng không phải phế vật toàn lo chạy trốn.” - Chu Phong đen mặt.
— QUẢNG CÁO —
Trần Nhật Tân buồn cười: “Nếu anh chạy nhanh hơn thì thời gian giết quái nhanh hơn, tinh hạch cũng nhiều hơn”
Trần Nhật Tân vuốt đuôi đúng chỗ đã giúp Chu đại quản gia khôi phục tự tin.
“Đúng vậy.
Cho lão tử năm trăm viên tinh hạch, lão tử không tin không thăng lên được cấp ba.
Hắc hắc.”
“Khi đó, để cho Chu đại ca ra ngoài dụ zoombie.
Chúng ta chỉ việc đi theo sau giết chúng là được”
“Móa.
Chưa gì mà mọi người đã nghĩ tới việc lợi dụng lão tử.
Một đám tiểu quỷ xấu xa.”
“Ha ha”
Đoàn xe của Kha Hùng một đường “vượt chướng ngại vật”, lại qua thêm một đoạn thời gian liền nhìn thấy mảnh xanh um ngút ngàn trước mắt.
Kha Hùng thông qua bộ đàm, nhắn với Quách Ngữ đang ngồi trên chiếc xe thứ năm.
“Đã vào địa phận của Vu Lâm.
Mọi người ngừng lại một lát.
Quách Ngữ, Quách Vũ.
Hai người lên phía trước kiểm tra.
Thử xem, trong Vu Lâm có phát hiện thực vật biến dị hay không”
“Đã rõ”
Quách Ngữ, Quách Vũ nhanh chóng đáp lời.
Kha Hùng mở cửa xe, bước xuống.
Hắn dùng Kim Nhãn kiểm tra những thứ xuất hiện trong phạm vi 3.2 ki lô mét.
Quách Ngữ, Quách Vũ cũng theo sát phía sau.
“Hùng ca.
Khu này an toàn.”
Kha Hùng nhìn họ, cười như không cười:
“Được.
Chúng ta tiếp tục đi”
Năm chiếc xe lần nữa đề máy, lao nhanh.
Có điều, gần ra khỏi phạm vi của Vu Lâm.
Kha Hùng đột ngột lái chiếc Hummer tắp vào một bên.
Đồng thời, ra lệnh cho Quách Vũ, Quách Ngữ cũng xuống xe; phân phó Trần Tiểu An cùng Chu Phong dẫn đường cho những người còn lại về căn cứ.
Quách Ngữ, Quách Vũ nhìn theo bóng dáng đoàn xe mất biến mất phía cuối cung đường, không nén nổi tò mò:
“Hùng ca.
Sao chúng ta phải chia ra?”
“Anh dẫn hai người đi săn.
Thịt động vật biến dị có khả năng cung cấp năng lượng cho dị năng giả.”
“Ngon”
— QUẢNG CÁO —
Ba người nhanh chóng men theo lối mòn từ bìa rừng, thâm nhập vào sâu bên trong.
Mấy người Quách Vũ nhìn thấy Kha Hùng mở Kim Nhãn thường xuyên nên đều không thấy lạ.
“Phía trước có thỏ hoang”
Quách Ngữ, Quách Vũ vừa nghe có thỏ hoang, liền vui vẻ.
Nhưng khi “thỏ hoang” trong lời của boss thật sự xuất hiện, cả hai đối với nhân sinh không khỏi có chút nghi ngờ.
“Đây là thỏ? Nó rõ ràng một con bạch hổ.”
“Có thấy hổ nào nhảy hai chân lại còn có đôi tai dài vậy không?
Quách Vũ, Quách Ngữ: “...”
“Thỏ biến dị.
Tốc độ khủng bố, móng vuốt nhọn, răng nanh dài, khẩu vị cũng thay đổi, trở thành động vật ăn thịt.
Được cái, huyết nhục và da lông của nó đều có thể trưng dụng.”
Đối với Thỏ biến dị, Kha Hùng rất quen thuộc.
Kiếp trước, hắn từng gặp gỡ qua.
Không nói tới bộ lông có thể dùng để làm trang phục giữ ấm, thịt của nó cũng chính là siêu cấp mỹ vị, ăn qua một lần liền nghiện.
Ba người nhanh chóng triển khai thế trận hình tam giác, mũi nhọn tấn công là Quách Ngữ.
Kha Hùng muốn huấn luyện cô nhóc khống chế dị năng hệ mộc đã thăng tới cấp hai.
Đầu thỏ biến dị đang ngủ ngon lành trên đám lá cây.
Tai dài cụp xuống.
Vừa nghe được tiếng động, nó lập tức bật lên.
Thỏ biến dị ánh mắt đỏ ngầu, xuất toàn lực tấn công Quách Ngữ.
Tiểu cô nương ánh mắt tập trung vào thân ảnh màu trắng, hai tay giơ về phía trước liền xuất hiện một đám dây leo chằng chịt từ mặt đất xông ra.
Dị năng hệ mộc của Quách Ngữ dẫu tăng lên nhưng quá trình khống chế và thúc giục thực vật dẫu sao cũng cần chút thời gian.
Thỏ biến dị dễ dàng tránh thoát công kích của mớ dây leo to bằng cổ tay.
Chớp mắt, đã xuất hiện cách Quách Ngữ chưa đầy một mét.
Hai móng vuốt đầy sắc bén lóe lên.
Nếu bị chúng cào vào người, không chết, ắt cũng trọng thương.
Trong lúc Quách Ngữ sững sờ kinh ngạc, Kha Hùng đã vận dụng Kim tốc dưới chân, kéo cô nhóc tránh khỏi con đòn tấn công của nó.
“Muốn đối phó với những quái vật có lợi thế về tốc độ thế này, tấn công trực diện không hề hữu hiệu.
Đầu tiên, muội phải đánh lạc hướng của nó, liền sau đó mới là sát chiêu...”
Kha Hùng tranh thủ “bày kế”.
Quách Ngữ rất nghiêm túc tiếp thu, cố gắng vậng dụng.
Sau hai mươi phút giằng co, đầu thỏ biến dị liền bị tiểu cô nương vây trong quả cầu mây.
Quách Vũ bồi thêm mấy nhát đao từ băng hệ dị năng.
Cuối cùng, thi thể của nó bị Kha ảnh đế thu vào không gian Phật ngọc.
Tiếp tục săn mồi..