Một màn ảo cảnh do Phi Ma Cánh tạo thành đã kích thích nổi sợ hãi khủng khiếp chôn sâu trong lòng Kha Hùng.
Tận mắt chứng kiến vợ con bị táng thân trong biển zoombie, chút thanh tỉnh cuối cùng của hắn cũng bị phá tan.
“Hận sao? Muốn cứu vợ con sao? Giao linh hồn cho ta.
Ta có thể cứu vợ con của ngươi, giải nổi hận trong lòng ngươi.”
Ý thức của thần long viễn cổ ẩn bên trong Phi Ma Cánh lần nữa dụ dỗ Kha Hùng.
“Con trai của ngươi rất ngoan, rất đáng yêu.
Nó không nên có kết cục như thế.
Giao ra ngươi linh hồn, ta sẽ đảm bảo được nó cả đời bình an.”
“Cứu họ...!cứu vợ con của ta...Ta....a....”
Đầu óc Kha Hùng hoàn toàn mê muội.
Luồng ý thức tà ác đã đoán đúng tâm ý và sự khát khao của hắn.
Nhưng ngay lúc Kha Hùng định mở miệng đồng ý, trước ngực liền có cảm giác nóng rát như lửa đốt.
Một luồng kim quang từ cơ thể tràn ra ngoài, bao bọc lấy cơ thể.
Tiếng kinh phật thâm ảo vang lên.
“A di đà phật”
Một câu “a di đà phật” cuối cùng này hóa thành đòn tấn công trực diện về phía luồng ý thức của viễn cổ thần long.
“Lão lừa trọc đáng chết...!không...”
Luồng ý thức tà ác không cam lòng vẫn bị thiêu thành tro bụi.
Ảo cảnh biến mất.
Thần trí của Kha Hùng chậm rãi được kéo về.
Đôi mắt đỏ hoe nhìn xuống miếng Phật Ngọc phát ra ánh sáng cực mạnh làm phỏng cả thịt da dán lên ngực, thầm hoảng sợ một phen.
“Chỉ một luồng ý thức cũng khiến lão tử suýt nữa treo.
Ảo cảnh đáng chết.
Cũng còn may...”
Kha Hùng hít hà.
Lần này là nhờ có không gian Phật Ngọc cứu mạng.
Câu “a di đà phật” kia là giọng của Tuệ Viễn sư phụ.
Lão hòa thượng này ẩn giấu quá sâu.
Kha Hùng nhìn Phi Ma Cánh dịu ngoan trước mặt, cố chấp nói:
“Thù của ta, ta sẽ tự mình báo.
Vợ con của ta, ta sẽ bảo vệ.
Cái ta cần là thực lực.
Mà ngươi hiện tại chính là một phần thực lực của ta”
Dứt lời, Kha Hùng thúc giục Kim huyết, đẩy mạnh quá trình dung nạp cánh thần long.
Trải qua một hồi ảo cảnh, tâm trí của hắn thêm kiên định.
Quá trình thu phục Phi Ma Cánh về sau lại không xuất hiện trở ngại.
Nhiều giờ đồng hồ trôi qua.
Trên bầu trời trong không gian của Phật Ngọc.
Một thân ảnh màu đen vùn vụt cắt ngang.
Kha Hùng vỗ mạnh Phi Ma Cánh sau lưng, đắc ý mỉm cười.
Cảm giác từ trên cao nhìn xuống thế gian...!Con mẹ nó! Quá tuyệt!
Kha Hùng tập luyện cho đến khi cùng Phi Ma Cánh hoàn hoàn hợp nhất, tâm ý tương thông mới trở lại căn phòng bằng đá trên lầu ba của thạch lâu.
Phi Ma Cánh bị thu phục, trên bề mặt bục đá liền xuất hiện vết tích của vài chiếc hộp hình vuông được khảm sâu vào.
Kha Hùng loay hoay một hồi cũng không xê dịch được chúng, đành tiếc nuối buông tha.
— QUẢNG CÁO —
Trụ sở chỉ huy.
Sáng sớm.
Phòng ngủ chính trên lầu bốn.
Kha Hùng vừa mở cửa liền đối diện với vẻ mặt kích động của Trần Tiểu An.
Hắn cười như không cười.
“Hửm, dị năng cấp hai.
Xem ra thủ đoạn mát xa của anh cũng rất lợi hại”
“Anh đi chết đi.
Đây là do em không ngừng cố gắng.
Liên quan gì đến mấy trò vô lại của anh.”
Trần Tiểu An uất ức muốn chết.
Hôm qua bị con sói háo sắc trước mặt sàm sở nửa chừng lại bỏ trốn khiến cô tức giận không chỗ phát tiết.
Cuối cùng, mỗ nữ ra ngoài, sử dụng dị năng đến mức cạn kiệt.
Nửa đêm hấp thụ tinh hạch rồi cứ thế mơ mơ hồ hồ lên cấp hai.
Kha Hùng cười hắc hắc.
Hắn giơ tay kéo Tiểu An, ôm vào lòng, dùng mũi mình cọ cọ vào trán đối phương.
“Là anh sai.
Đừng giận.
Em càng lên cấp nhanh anh càng mừng.
Lúc đó...”
“Cái quỷ.
Anh không thể nói chuyện đứng đắn hơn một chút? Lúc nào cũng thả thính...!anh là...!ngô...”
Chưa nói hết câu đã bị người khóa môi.
Lời bị mắt kẹt trong cổ họng đành phải nuốt vào bụng.
Kha Hùng hôn đến thỏa mãn mới thả ra, dùng tay lau đi sợi chỉ bạc trên khóe môi của người trong lòng, rỉ tai nói nhỏ:
“Anh là người đàn ông của em.
Một đời một kiếp”
Trần Tiểu An vô lực bị người lôi lôi kéo kéo đặt vào vị trí ghế lái phụ của chiếc Hummer.
Đến lúc đoàn xe gầm rú lao ra khỏi căn cứ, chạy bon bon trên đường quốc lộ, cô vẫn còn suy nghĩ về câu nói của người nào đó.
“Một đời một kiếp một đôi người”
Kha Hùng nhìn cô xuất thần thì cười khẽ.
“Suy nghĩ gì đó?”
“À...!em đang nghĩ ...!mấy người Chu Phong”
“Ồ.
Bọn họ rất không tệ.
Trong ba ngày này vậy mà đều đột phá lên cấp hai”
“Còn không phải? Hiện tại dị năng cấp hai trong đội có em, Quách Vũ, Quách Ngữ, Chu Phong, Lão Hắc.
Những người khác cũng là cấp một đỉnh phong, không thua kém bao nhiêu”
Trần Tiểu An rất đắc ý.
Lúc đầu, nghe nói sông Mã có zoombie cá sấu, cô vô cùng lo lắng.
Nhưng hiện tại đã tốt rồi.
“Nhiệm vụ lần này của chúng ta rất nguy hiểm.
Đám zoombie cá sấu ở sông mã không dễ giải quyết.
Mọi người không được chủ quan.”
“Đã biết.
Hùng ca”
— QUẢNG CÁO —
Thanh âm ba người Chu Phong, Quách Vũ, Quách Ngữ phía sau truyền tới.
Kha Hùng nhướng mày.
Mém chút quên luôn ba con hàng đi ké xe mình.
Chu Phong: “...” Biểu cảm của boss là thế nào?
Quách Vũ: “...” Chê chúng ta là bóng đèn.
Quách Ngữ: “...” Tự dưng có chút hâm mộ mấy người Trần Nhật Tân được cử ở lại bảo vệ căn cứ.
Ha ha.
Từ quốc lộ, đoàn xe vượt qua mấy nhóm zoombie cản đường, rẻ vào đường nhỏ, men theo biên giới của thành phố E để đi ngược lên thành phố D.
Chạy được vài cây số.
Kha Hùng ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Chu Phong chồm người lên:
“Phía trước có quái?”
“Vài động vật nhỏ.
Cẩn thận đấy!”
“...”
Chu Phong mang theo nghi ngờ mở cửa xe bước xuống.
Phía sau, Lão Hắc cùng bốn huynh đệ của hắn cũng rời xe, nắm chặt đao lớn trong tay.
Cả bọn nhìn chăm chăm vào con đường heo hút trước mặt.
Tầm mười lăm phút trôi qua.
Một làn sóng màu đen nghịt từ đầu đường bên đó ầm ầm lan đến.
Nhìn rõ hình dạng của chúng, các dị năng giả đều hít sâu một hơi.
Chu Phong: “Móa...!Thật sự là kiến biến dị?”
Quách Vũ: “Ngoại trừ kích thước thì hình dáng bên ngoài rất giống.
Anh không nhìn lầm.”
Lão Hắc: “Với màu sắc của chúng...!Nếu tôi dùng dị năng hệ hỏa, giết được không?”
Các dị năng giả nhìn nhau: “...”
Kha Hùng thu lại mấy chiếc xe vào không gian.
Sau đó, hắn khoanh hai tay trước ngực nhìn biển quái vật đang dùng tốc độ nước lũ tràn đến.
Đám kiến biến dị đi đầu, con nào con nấy đều to bằng một đầu nghé nhỏ.
Toàn thân của chúng đen bóng.
Râu vừa to vừa dài.
Hai cái răng nanh khổng lồ khép mở, phát ra thanh âm kèn kẹt như có người dùng lưỡi cưa cưa vào sắt.
Nghe nổi cả da gà.
Sức chiến đấu của Kiến biến dị giai đoạn này không lợi hại nhưng sự khủng bố về mặt số lượng của chúng khiến cho Kha Hùng cũng thấy trầm trọng.
“Cẩn thận mấy cái vuốt ngược và hàm răng của chúng.
Tập trung tấn công vào đường ranh phân cách giữa thân và đầu.
Không cần đánh loạn.”
“Đã biết”
— QUẢNG CÁO —
Nhóm dị năng giả đồng loạt trả lời.
Kha Hùng rút Huyết Chiến Đao, xông tới đám kiến đầu đàn.
Phía sau hắn, Trần Tiểu An và những người khác cũng cầm đại đao sáng loáng chủ động tấn công đàn kiến.
Đàn kiến biến dị di chuyển rất nhanh.
Chẳng mấy chốc, cả hai phe đã giáp lá cà với nhau.
Cái đầu to của kiến biến dị không mấy linh hoạt, ngược lại, hai sợi râu dài lại hệt như có ý thức riêng.
Chúng hóa thành trường tiên, vùn vụt quất về phía kẻ địch.
Chát
Chát
“Mấy cái roi này có gai nhọn.
Đừng để chúng quất vào người”
Kha Hùng hét lên.
Huyết Chiến Đao của hắn sắt bén vô song, trọng mãnh tất công vào vỏ giáp xác của kiến đầu đàn khiến nó chết ngay tại chỗ.
Một mình Kha Hùng tranh giành giải quyết phân nửa đàn kiến.
Nửa bên còn lại là nhóm người Quách Vũ và các dị năng khác chia nhau.
Trần Tiểu An, Quách Ngữ cũng mãnh liệt tấn công.
Chu Phong chật vật né một đám roi đầy gai nhọn quất về phía mình, hét lớn:
“Thế này không được.
Yếu điểm của bọn chúng bị bảo vệ quá kỷ.
Mọi người nghĩ cách đi”
Lão Hắc: “Tìm cách thu hút sự chú ý của chúng, để chúng ngẩng đầu lên”
“Để tôi”
Quách Ngữ đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng lui về phía sau, thúc giục dị năng của mình.
Quách Ngữ thúc giục cấp hai dị năng hệ mộc khống chế một đám thực vật thân bò hai bên đường nhanh chóng phát triển, tấn công trên không của đàn kiến.
Một đám kiến bị chọc giận.
Chúng ngửa đầu lên, dùng râu giao thủ với đám dây xanh biếc của Quách Ngữ.
Đường ranh phân cách giữa thân và đầu cứ thế lộ ra.
Đám đàn ông trong đội dị năng chỉ đợi có lúc này.
Cơ thể nhanh chóng di chuyển, ánh đao lóe lên.
Lưỡi đao chém phập vào yếu điểm của đám kiến biến dị khiến cho đầu của chúng văng ra.
Phần cơ thể màu đen còn lại ầm ầm ngã xuống.
Máu màu xanh đậm hôi rình..