Khu nhà khách của căn cứ Hùng Thiên chỉ cách vườn rau của cha mẹ Trần mấy trăm bước chân.
A Thành, A Hổ đưa đoàn người Phạm Sáng đến tận cửa rồi rời đi.
Bóng dáng mấy người Hùng Thiên căn cứ vừa khuất, cơn giận của Phạm đại tướng liền ào ào tuông ra.
Lão tặng cho mỗi tên thuộc hạ một bạt tai.
Gầm giọng nói.
“Có biết mình sai ở đâu không?”
Cả chục tên đàn ông lưng hùm vai gấu run rẩy cúi đầu.
“Báo cáo.
Lẽ ra chúng tôi không nên cướp đoạt rau xanh của bọn họ”
“Sai”
Phạm Sáng vừa nói vừa khuyến mãi cho hắn thêm một cái tát lệch mặt.
Trong lòng lão chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Đám thuộc hạ này bình thường đều chững chạc, năng lực không kém.
Nhưng đến lúc mấu chốt lại vô dụng hơn chó.
“Các người sai ở chỗ là dùng vũ lực để cướp đoạt những thứ sớm muộn cũng thuộc về căn cứ của chúng ta.
Không chỉ có mớ rau xanh đó mà còn tất cả những thứ tại căn cứ này, tôi sẽ trưng thu toàn bộ.
Cho nên, hành vi vừa rồi của mấy người chính là bắt con săn sắt mà mất cả cá tôm, lại khiến cho lòng người cách biệt.
Chắc đám phế vật mấy người còn chưa nhận ra.
Hai ông bà già đó đều là dị năng giả chứ không phải người thường.”
“Không thể nào...”
Chát
Lại một cái tát rơi xuống.
Phạm Sáng bị sự ngu ngốc của đám thuộc hạ chọc cho cười lạnh.
Đám cận vệ tự xấu hổ vì sự nông cạn của bản thân.
Bọn họ rối rít xin lỗi, hứa hẹn sẽ không tái phạm.
Phạm Sáng dạy bảo thuộc hạ xong thì quay sang, trợn mắt với Phương Thúc Mạnh đang nom nóp lo sợ kế bên.
“Tốt nhất, ông nên cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi”
“Phạm đại tướng.
Cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ điều tra rõ mọi chuyện.”
Phương Thúc Mạnh nuốt một ngụm nước bọt thật lớn, lấy hơi nói.
Phạm Sáng liếc lão trắng mắt, hàm ý rõ ràng là chẳng hài lòng.
Đúng lúc này, A Thành cho người dọn thức ăn lên, đủ hai bàn tròn.
— QUẢNG CÁO —
Đám thuộc hạ của Phạm Sáng nhìn hai nồi mì siêu lớn với mấy lát xúc xích mỏng như cánh ve nổi lềnh bềnh trên mặt, một cơn tức giận vô cớ bốc lên.
“Móa… thứ đồ ăn thấp kém này cũng dám đem ra đãi Phạm đại tướng.
Căn cứ của chúng bây giàu có như thế mà đối xử với thượng khách như thế này à?”
“Mang thịt cá, rau quả lên đây.
Nếu không có, đừng trách lão tử đích thân đông thủ.”
A Thành nhìn đám quân nhân này nổi bão, khóe môi câu lên, không nóng, không lạnh nói:
“Căn cứ chúng tôi chỉ có ít thức ăn thế này.
Bình thường, xúc xích cũng chẳng dám lấy ra.
Vốn dĩ, hôm nay còn tính thiết đãi mọi người thêm vài đĩa rau trộn.
Nhưng đáng tiếc, toàn bộ rau xanh đều đã bị các vị làm hỏng.”
Đám cận vệ của Phạm Sáng quay mặt nhìn nhau, không biết kế tiếp nên nói thế nào.
Phạm Sáng: “...”
Phương Thúc Mạnh: “...”
A Thành cười cười: “Phạm tướng, Phương tổng.
Thong thả dùng bữa.”
A Thành hướng hai lão già ra dấu.
Sau đó, ung dung quay đít đi ra.
Phạm Sáng cảm thấy thể diện của lão suốt sáu mươi năm tích cóp đều bị chó gặp sạch sẽ trong một ngày này.
Nhìn theo bóng dáng A Thành biến mất ngoài cửa, phong độ, tu dưỡng gì gì đó, lão đều quăng tất.
Phạm Sáng quay lại, hét vào mặt đám thuộc hạ đứng sớ rớ sau lưng.
“Còn không mau mang rau củ mà các người vừa cướp đoạt ra đây? Chờ ông đây xuống giọng năn nỉ à?”
“ À… vâng… vâng…”
………………………………………………………………….
Trong lúc đám người đến từ căn cứ thành phố E vật lộn với nồi mì siêu bự.
Tại Nhiệm Vụ Đường trong tòa lầu lớn gần cổng chính.
Dân cư của Hùng Thiên Căn Cứ cũng đang hội họp.
A Thành đi đến trước mặt cha Trần, mẹ Trần, cười cười cảm tạ.
“Cũng nhờ có diễn xuất tuyệt vời của hai bác.
Căn cứ của chúng ta có thể tiết kiệm một khoảng lớn.
Hắc hắc”
“Diễn xuất gì đâu.
Nhìn mớ rau non mình vất vả trồng trọt bị lũ khốn đó chà đạp, chúng tôi không kìm được nước mắt của mình, cứ thế khóc thôi.”
Mẹ Trần thành thật nói.
Đổi lại, một đám người hì hì cười.
Nhưng sau nụ cười, là một khoảnh khắc nặng nề bao phủ.
Một người lên tiếng: — QUẢNG CÁO —
“Thành ca.
Tất cả những bữa cơm tiếp theo chúng ta đều chuẩn bị cho bọn họ như vậy à?”
“Đúng.
Cứ mang mì gói ra đãi bọn chúng.
Phiền mọi người cũng phối hợp diễn xuất.
Đừng để bất kỳ ai trong đám lang cẩu đó nhận ra chúng ta ăn uống so với họ tốt hơn”
A Hổ cũng nói:
“Còn nữa.
Toàn bộ nước uống giai đoạn này đều phải dùng nước trong các bồn tích trữ.
Dị năng hệ thủy hệ mộc đều phải giấu nghề.”
“Đã biết.
Chúng tôi nhất định sẽ làm tốt”
Mọi người đồng loạt cam kết.
A Thành, A Hổ nhẹ nhõm thở ra.
A Thành lại nhìn sang nhóm y bác sĩ đứng một bên, đề nghị.
“Trong bệnh viện chỉ cần bác sĩ Hoa trụ lại là được.
Những người khác đều tạm lánh cả đi”
Bác sĩ Hoa là bác sĩ sản khoa, tuổi cũng đã trung niên, ở lại canh giữ bệnh viện là tốt nhất.
Bác sĩ Hà, y tá Liên cùng với ba điều dưỡng đến từ bệnh viện Long Khoa, giá trị năng lực cùng nhan sắc khá cao.
A Thành lo sợ họ sẽ bị đám háo sắc kia nhúng chàm.
........................................................
Phạm Sáng sau khi ăn uống no nê thì kéo theo thuộc hạ ra ngoài đi dạo.
Mục tiêu đầu tiên của bọn họ là bệnh viện đa khoa Hùng Thiên.
Nhìn cảnh máy móc, thiết bị y tế được phủ vải trắng bên trên, Phạm Sáng hậm hực nói:
“Phí phạm, quá phí phạm rồi! Đống máy móc này, nếu đặt ở chỗ khác, có thể cứu được bao nhiêu người.
A Thành à.
Nếu mọi người đã không dùng tới, tôi sẽ cho người vận chuyển đi vậy”
“Phạm tướng nói đùa” – A Thành cười nhạt: “Những thiết bị y tế ở đây đều là do thủ lĩnh của chúng tôi đánh đổi mạng sống mới mang về được.
Nếu ngài muốn mang đi, ít nhất, phải đợi thủ lĩnh trở lại”
“Vớ vẩn.
Ý của ngươi là đại tướng của chúng tôi còn phải trông sắc mặt của một tên ảnh đế tôm tép đó? Hơn nữa, Kha Hùng có quân hàm thiếu tá, cống hiến vì quân đội là chuyện hiển nhiên.”
“Kha thiếu tá phản đối, trừ khi hắn muốn tạo phản”
A Thành: “...” cái mũ này hơi bị lớn.
Không biết boss có muốn đội không?
Phạm Sáng không cần nói tiếp.
Kẻ ác đã có người bên cạnh làm thay.
Lão chỉ cần giữ vững thiết lập nhân vật của mình là được.
A Hổ nghe xong lời của lão thì giả vờ hoảng hốt:
“Các vị huynh đệ phóng đại sự việc quá nghiêm trọng rồi.
Phạm đại tướng dù sao cũng là lãnh đạo cao cấp, đâu thể để người khác nói ngài vô công cướp đoạt vật tư của thuộc hạ.
Đợi thủ lĩnh của chúng tôi trở lại, chỉ cần ngài nói một tiếng, chắc chắc Hùng Ca sẽ có một câu trả lời thỏa đáng cho ngài”
— QUẢNG CÁO —
Phạm Sáng bực bội, thầm mắng A Hổ một câu cáo già.
Nhưng ỷ vào quân hàm của mình cao hơn Kha Hùng và tất cả mọi người, lão ưỡn ngực nói:
“Mồm mép của cậu đúng là lợi hại.
Nhưng dù các cậu có nói gì đi nữa, bản đại tướng cũng nhất định mang đám máy móc, thiết bị này đi”
A Hổ vuốt vuốt mũi, chống chế thêm một câu:
“Phạm đại tướng.
Kha thủ lĩnh của chúng tôi là người quang minh lỗi lạc, lại rất biết đại nghĩa.
Ngài khéo lo rồi.”
“Quả nhiên là tay sai đắc lực của Kha ảnh đế” – Phạm Sáng cười lạnh.
Vì bệnh viện này mới xây dựng xong không lâu.
Kha Hùng cũng chỉ để một ít máy móc, thiết bị y tế, đề phòng khi có biến cố xảy ra.
Cho nên Phạm Sáng không cần bao nhiêu thời gian đã có thể tham quan toàn bộ.
Sau đó, tầm mắt của lão rơi vào người của bác sĩ Hoa vẫn đi theo bên cạnh A Thành, vô sỉ đề nghị.
“Dù sao chúng tôi cũng vất vả một chuyến mới tới nơi đây.
Có thể phiền vị bác sĩ này khám bệnh cho mọi người được chứ?”
Mặt của bác sĩ Hoa lập tức khó coi.
A Thành chuyển cho chị ta một ánh mắt trấn an.
Sau đó, lẳng lặng bước lên, dùng ánh mắt quái dị nhìn lướt qua đám đàn ông đang trưng ra bộ mặt nham nhở đáng tởm lợm.
“Các vị thật sự muốn nhờ bác sĩ Hoa chữa bệnh cho mình?”
“Đúng.
Dạo này trái gió trởi trời, tay chân đau nhức.
Cần phải khám bệnh”
“Vết thương cũ trên eo của tôi mấy hôm nay cực kỳ khó chịu.
Đành nhờ vị bác sĩ này kiểm tra lại một phen”
A Thành nhìn Phạm Sáng: “Còn ngài, bị thương chỗ nào?”
Phạm Sáng không trả lời, tay vò vò bụng phệ bự hơn con cóc chữa của mình.
Vẻ mặt trịnh trọng của lão nhìn thế nào cũng thấy hiện lên mấy chữ vô sỉ và đê tiện.
Phương Thúc Mạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, không thốt lên lời nào..