Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Đồ Tử lại gần một chút, cúi đầu nhìn, sau đó lập tức ngẩn ngơ, Lâm Muội nhắm chặt mắt, mồ hôi ướt đẫm bên tóc mai, hai má đỏ hồng, rất bất thường.

“Muội Muội?!” Đồ Tử lắc Lâm Muội, lại phát hiện cô đã không tỉnh.

Ân Quyết thấy tình trạng không đúng, đứng lên nhìn, chau mày nói: “Ngươi xem thử cô ta có bị sốt không?”

Đồ Tử rùng mình, tay vuốt lên trán Lâm Muội, xúc cảm nóng cháy của da thịt truyền đến từ lòng bàn tay, hắn đột nhiên có một dự cảm không tốt.

Vì những người có mặt đều là nam, cho nên khi Đồ Tử kiểm tra trên người Lâm Muội có ngoại thương hay không phải hơi chú ý một chút, chỉ sắn tay áo và ống quần cô ta lên, nhưng cũng đã hoàn toàn đủ để hạ kết luận…

Ân Quyết liếc mắt nhìn một cái, sau đó nhẹ lắc đầu, trở lại bên cạnh Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ vỗ eo y, sau đó thấp giọng hỏi: “Sao rồi?” Tuy biết rõ còn cố hỏi, nhưng hắn vẫn hy vọng Ân Quyết sẽ không để chuyện này nghẹn trong lòng.

Ánh mắt Ân Quyết lạnh lẽo.

Long Sùng Vũ kéo y lại bên cạnh đặt ngồi cho ngay, ánh mắt vẫn âm trầm như thường, nhưng ngữ khí rõ ràng dịu đi nhiều, mang theo mùi vị an ủi nhàn nhạt: “Đừng nghĩ quá nhiều.”

Ân Quyết gật đầu.

“Ta nghĩ giúp ngươi…” Long Sùng Vũ nhân lúc bên cạnh không ai chú ý cắn lỗ tai Ân Quyết một cái, phả hơi nóng nói: “Ngươi còn có ta…”

Có một người luôn ở bên bạn vượt qua khó khăn nguy hiểm quả thật là một điều rất kỳ diệu, ít nhất trước kia Ân Quyết chưa từng có cảm giác an ủi chờ đợi ấm áp như thế.

Sương lạnh trong mắt Ân Quyết dần tan đi, y thở dài, y cũng không biết nên thuật lại chuyện này với Long Sùng Vũ ra sao, cuối cùng chỉ đưa ra kết luận: “Cô ta không được nữa rồi.” Y suy nghĩ một chút, vẫn bước lại chỗ Đồ Tử: “Cần gọi cô ta tỉnh hay không?”

Đồ Tử bán quỳ cạnh sô pha cầm tay Lâm Muội, ánh mắt đỏ như sắp nhỏ máu nhưng không nói gì.

Pháp thuật ngủ chỉ cần đánh thức người ta dậy sẽ tự động bị giải trừ, nhưng tình trạng lúc này chỉ sợ rất phiền toái, nếu cần thiết, y có thể cho thêm một đạo thanh tâm chú, cưỡng ép hồi phục thần trí.

Vì thành phố Z đã bị ngừng cung cấp điện, cho nên ngay lúc căn phòng tối đi Ân Quyết đã ngưng tụ mấy cuộn linh khí để chiếu sáng, nơi này vẫn rõ như ban ngày.

Chỉ thấy Lâm Muội lặng lẽ nằm trên sô pha, sốt đến mức mặt cũng đỏ bừng, cổ áo cô ta đã được mở vài nút, tay áo sắn lên hơn nửa, mà trên làn da mịn màng thế nhưng lại có rất nhiều vết hôn, còn có vết thương nhỏ xíu, căn bản không cần tiếp tục nhìn vào trong nữa.

Đồ Tử tái mặt, cuối cùng gật đầu.

Trong phòng sát bên có thể nghe được rõ ràng tiếng kêu gào của tang thi, Đồ Tử nhân lúc Ân Quyết thi thuật bước vào trong đó, sau đó lặng lẽ nhìn thanh niên đã bị bệnh độc tàn phá không thành hình người.

Đồ Tử không hiểu được rất nhiều suy nghĩ của nhân loại, chẳng hạn nói bây giờ, tại sao rõ ràng thanh niên đã biết mình bị lây nhiễm còn muốn làm tình với một cô gái một lòng yêu mình, là thật sự yêu đến mức muốn cô ta phải chết cùng sao…

Đồ Tử nghĩ đến rất nhiều năm về trước, khi Lâm Muội còn là một cô bé ba tuổi, có lần cô theo cha ra ngoài, kết quả không cẩn thận đi lạc bị kẻ buôn người bắt đi, chuyển ra khỏi thành phố Z.

Lúc đó cha Lâm Muội nôn nóng tìm kiếm khắp nơi, tìm hai ngày cũng không có tin tức gì, cuối cùng nhờ hắn dựa vào khế ước truy tung đến tỉnh lân cận cản bọn buôn người.

Lâm Muội còn nhỏ có thể sẽ không có quá nhiều ấn tượng, mà hắn lại nhớ rõ dáng vẻ thảm hại của cô khi ôm hắn khóc ầm ĩ, vốn là một cục thịt tròn mà dường như đã gầy đi nhiều trong mấy ngày, từ lúc đó hắn đã cảm thấy có vẻ mình không nên quá thân cận với cô, vì sớm muộn cũng có một ngày, khi hắn vẫn còn đang ở vào thời kỳ trẻ tuổi khỏe mạnh nhất của yêu thú, đứa bé này đã trải qua sinh lão bệnh tử, đi khác đường với hắn.

Tang thi trên giường không ngừng giãy dụa, vì bùa chú của Ân Quyết trấn áp, nó chỉ có thể bị ghim chặt trên giường, tay chân cũng không thể hoạt động biên độ lớn, duy trì tư thế nằm cứng đờ lúc trước.

Đồ Tử chậm rãi bước qua, không chạm đến bùa kéo cổ áo thanh niên lên, ngay cả ngón tay cũng nắm đến tái đi. Lâm Muội bên ngoài cũng chậm rãi mở mắt, Đồ Tử nghe được tiếng vang liền buông tay, nhanh chóng ra ngoài.

Chỗ Long Sùng Vũ đứng cách khá xa phòng khách, Long Sùng Vũ thờ ơ nói với Đồ Tử: “Ta ra ngoài hút thuốc.” Nói xong kéo Ân Quyết đi cùng.

Sau khi để lại không gian riêng cho Đồ Tử, hai người lại ngưng tụ mấy cuộn linh khí, đứng ở lối đi ngoài cửa, vì trước đó khi họ đến đã dọn dẹp qua một lần, cho nên trong hành lang trên cơ bản không thể xuất hiện tang thi nữa.

Khi Ân Quyết cảm thấy một chút thương cảm bầu bí thương nhau vì chuyện của Đồ Tử, Long Sùng Vũ quả nhiên đốt một điếu thuốc.

Mùi thuốc nồng đậm đại khái cũng có một chút tác dụng ngưng thần, Ân Quyết nói: “Ta cũng muốn.”

Long Sùng Vũ híp mắt, đầu tiên là hưởng thụ hít một cái trước mặt y, sau đó nghiêm túc và ác liệt nói: “Không cho.”

Ân Quyết: “…”

“Hút nhiều không tốt cho sức khỏe.” Âm u trong mắt Long Sùng Vũ giảm đi không ít, mỗi lần chỉ cần Ân Quyết có thể chủ động nói chuyện với hắn, tâm trạng hắn sẽ trở nên thoải mái hơn nhiều.

Ân Quyết mấp máy môi, lặng lẽ quay đầu đi.

Long Sùng Vũ tìm được một gói chocolate trong túi trữ đồ, hình tròn dùng giấy bạc bao lại, giống như từng trái trứng vàng nhỏ, “Ăn cái này.”

“Cái gì?” Ân Quyết hiếu kỳ lột ra một cái, có vẻ rất thơm.

Long Sùng Vũ cười âm u, rồi kéo tay y ngậm lấy miếng chocolate, sau đó đè người lên tường, cúi đầu hôn lên.

Xúc cảm mịn màng trơn trợt chảy trên đầu lưỡi, chậm rãi tan đi, Ân Quyết sửng sốt trợn tròn mắt, cho đến sau khi kết thúc Long Sùng Vũ mút miệng y như an ủi, không còn như hổ đói vồ mồi hồi nãy nữa, mà ngược lại có thêm nhiều vị triền miên.

Long Sùng Vũ giam Ân Quyết giữa hai tay mình: “Ngon không?”

Ân Quyết liếm liếm môi, yên lặng gật đầu, lỗ tai hơi đỏ lên.

Long Sùng Vũ buổi tối cảm thấy tính cách của mình càng lúc càng tốt, tuy phải khắc chế là vô cùng cực khổ, cũng rất dễ phản tác dụng và nóng nảy, nhưng sau khi thấy phản ứng của Ân Quyết hắn cảm thấy điều này rất đáng giá.

Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng đập thủy tinh!

Hai người sửng sốt, vội vã trở vào, chỉ thấy cửa phòng ngủ khép hờ, mà Lâm Muội trên sô pha đã không thấy đâu.

Không bao lâu, Đồ Tử chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt hắn tuy khó coi, nhưng cũng không tính là quá tệ, cửa phòng bị hắn đóng kín, sau đó hít sâu một cái rồi thương lượng: “Chúng ta sáng mai rời khỏi đây đi, sớm nghỉ ngơi chút, bên trong còn một phòng có thể ngủ.”

Ân Quyết còn chưa kịp hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Long Sùng Vũ đã kéo y vào căn phòng còn trống kia.

Đồ Tử thì ngồi trên sô pha.

Nửa đêm, sói con nằm trên đệm mềm chậm rãi tỉnh lại, sau khi tỉnh đầu tiên là lắc đầu giảm đau nhức, tiếp đó phát hiện tình trạng không đúng – nó lại trở về căn nhà đó, còn ngủ bên cạnh Đồ Tử!

Nó lập tức nóng nảy, chân sau lấy thế nhào lên đầu Đồ Tử.

Đồ Tử vẫn chưa ngủ, trong lúc mơ hồ chỉ cảm thấy một bóng đen đang lao về phía mình, lập tức giật mình ngồi dậy, kết quả sói con thật sự nhào đầu vào lòng hắn.

Đồ Tử suýt nữa không thở nổi, cảm giác choáng váng sinh ra sau khi ngực bị tấn công mạnh khiến trước mắt hắn xuất hiện ảnh lặp.

Sói con thì bị đau mũi, mém chút nữa răng đã bị đụng nghiêng luôn, nó kêu gừ gừ lấy vuốt che mặt.

Cuối cùng vẫn là Đồ Tử kịp phản ứng lại, túm chân sau của sói con xách ngược nó lên, giở khóc giở cười: “Lại quậy?”

Sói con vừa giãy dụa vừa thấp giọng gầm gừ, tựa hồ còn muốn cắn hắn.

Đồ Tử đặt sói con lên đùi, xoa đầu nó, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, hôm nay là tôi không tốt, đừng giận nữa… yên tĩnh ngủ một chút đi, tôi hơi khó chịu…”

Sói con ngạc nhiên, nó cũng cảm giác được bầu không khí quái dị và không bình thường ở đây, thế là ngoan ngoãn yên tĩnh xuống, lặng lẽ nằm trên người Đồ Tử.

Đồ Tử lại nằm xuống, kéo chăn vừa rớt xuống phủ lên người mình, sói con cũng thò đầu ra khỏi chăn, nó nhìn Đồ Tử, nhẹ liếm lên mặt hắn.

“Vẫn mày nhóc tốt nhất.” Đồ Tử nhắm mắt yếu ớt nói: “Phải ở bên cạnh tôi nhiều đó.”

Sáng hôm sau, khi xuất phát Đồ Tử vẫn chỉ đi một mình, tuy bọn họ đến đây uổng phí một chuyến, nhưng hắn vẫn nói với Ân Quyết: “Cảm ơn, sau này có chuyện cứ truyền hạc giấy cho tôi là được.”

Ân Quyết gật đầu: “Có thể sẽ rất nhanh.” Nói xong cùng Long Sùng Vũ xuống lầu.

“Bất cứ lúc nào cũng được.” Đồ Tử ôm sói con hãy còn chưa tỉnh ngủ, quay lại nhìn phòng ngủ đã bị hắn khóa chết, rồi cũng trầm mặc ra ngoài.

Khi Ân Quyết đi ngang qua vườn hoa dưới lầu, đột nhiên thấy một thi thể tang thi khá quen mắt, xương đầu đã bị đập nát bét, y nhớ tối hôm qua cùng Long Sùng Vũ nghe thấy một tiếng vang lớn, cũng chứng thực suy nghĩ của y – Lâm Muội bị Đồ Tử giữ lại trong phòng, mà thanh niên vốn ngủ ở đó đã bị hắn ném thẳng ra ngoài cửa sổ, ngã không toàn thây.

Ân Quyết có thể lý giải, trong mười mấy năm, cho dù có nuôi chó cũng sẽ có tình cảm, huống chi là chủ nhân đã ký khế ước, hơn nữa giữa Lâm Muội và Đồ Tử tựa hồ vẫn luôn là Đồ Tử chủ đạo, nếu không, mười mấy năm này chỉ sợ Đồ Tử phải xoay vòng quanh Lâm Muội, không có tự do, cũng không cách nào đi xa, thay cô ta chống đỡ tai họa, bảo vệ cô ta bình an trưởng thành, kết quả cuối cùng lại là thế này…

Cho nên đây là nguyên nhân y không thích tiếp xúc nhân loại, tuổi thọ của họ quá ngắn quá yếu ớt, suy nghĩ lại phức tạp đa biến, muốn hoàn toàn phân tích quả thật quá khó, giống như Long Sùng Vũ vào một vài lúc…

Y quan sát Long Sùng Vũ đã hai ba ngày rồi, có một vấn đề vẫn luôn khiến y vô cùng nghi hoặc. Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui