Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Tình thú giữa họ không tất yếu phải giải thích với người ngoài, Long Sùng Vũ không vui thả tay đang giữ eo Ân Quyết, lạnh nhạt nhìn Tạ Tín và thanh niên kia bước tới với vẻ mặt cực kỳ không tự nhiên, hai người này cũng là người duy nhất dám tới quấy rầy.

Thật ra trong quá trình “dọn dẹp” vừa rồi, mấy yêu tộc tham chiến cũng vô cùng bội phục Ân Quyết, đương nhiên nhiều hơn là hiếu kỳ và nghi hoặc, từ khi nào trong huyện Lâm Sơn của họ có một nhân vật thế này? Hơn nữa còn có quan hệ không hề cạn với hải tộc? Bọn họ vốn cũng muốn lại bắt chuyện với Ân Quyết, kết quả trong mắt Ân Quyết hình như chỉ có người đàn ông anh tuấn đứng ở bên trong lưới phòng hộ thứ hai, trong ánh mắt lom lom của mọi người, thò tay ra, mờ ám phủ lên trán người đó.

Được rồi… nếu vẫn còn mạo muội chạy tới quấy rầy, có lẽ sẽ bị ngựa đá, cho nên mọi người nên về thì về, không nên về cũng cố gắng dùng khóe mắt lặng lẽ quan sát.

Nhưng, vẫn có người không có mắt… tất cả mọi người đều lặng lẽ đen mặt.

Tạ Tín: “…” Hắn thật sự không muốn qua, thật đó.

Gương mặt thanh niên và Tạ Tín có một phần rất giống, vừa nhìn đã biết có quan hệ huyết thống, sau khi hắn lại gần Ân Quyết thì không trực tiếp vào thẳng vấn đề, mà đánh giá Long Sùng Vũ với kiểu cực kỳ hà khắc soi mói, nghiêm túc nói: “Chúng tôi có việc thương lượng, có thể mời anh tránh đi một lát không?”

“!!!” Tạ Tín suýt nữa phải quỳ lạy anh em của mình, hắn cúi đầu kéo tay áo thanh niên, ý bảo thanh niên nói chuyện nên chú ý chút, hơn nữa cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Thanh niên hung tợn trợn mắt nhìn Tạ Tín, không có tiền đồ!

Long Sùng Vũ híp mắt lại, thu hết trao đổi ngầm giữa hai người, nói thật, nếu là ban ngày, nói không chừng hắn đã hào phóng cười lớn rồi, nhưng bây giờ, không hiểu sao hắn cứ không muốn hiểu tình hiểu lý vậy đó, làm sao đây?

Long Sùng Vũ nhếch môi, liếc nhìn thanh niên: “Có chuyện gì ta không thể nghe chứ?”

Thanh niên ngập ngừng, không ngờ người đàn ông này mặt dày như thế, hắn không giỏi về ngôn từ, chỉ có thể nghiêm túc phản bác: “Đây là chuyện riêng!”

Long Sùng Vũ như chế nhạo nâng cằm Ân Quyết lên trước mặt hai người, cúi xuống ấn một nụ hôn lên khóe môi Ân Quyết, sau đó cười nói: “Cậu ta còn có chuyện riêng gì mà ta không thể biết?” Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Ân Quyết.

Ân Quyết sửng sốt một chút, sau đó rũ mắt, coi như trực tiếp thừa nhận hành động bá đạo của Long Sùng Vũ.

Tạ Tín lại một lần nữa không còn chút huyết sắc, thanh niên trừng to mắt không dám tin, gương mặt đại nghĩa lẫm liệt thoáng chốc sụp đổ, hồi lâu sau hắn mới ấp a ấp úng lúng túng nói: “Nhưng… đây là chuyện riêng của tôi mà…”

Long Sùng Vũ: “0 0…”

Ân Quyết: “0 0…”

Khóe môi Long Sùng Vũ giật giật, hắn chậc một tiếng, lười tiếp tục lải nhải với thanh niên, trực tiếp quay người đi và nói với Ân Quyết: “Ta ở bên đó đợi ngươi.”

Tuy Ân Quyết giở khóc giở cười, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện vô cùng trầm ổn, y nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện?”

Thanh niên gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt rất cứng cũng rất chú trọng, phần lưng dựng thẳng tắp, có thể nhìn ra hắn vô cùng coi trọng thỉnh cầu của bản thân, trước kia hắn không biết nhìn ra cao nhân, nhưng hắn cũng tin rằng, đối với một kẻ mạnh chân chính, thỉnh cầu này sẽ không khiến bọn họ quá mức khốn quẫn…

Mấy phút sau, Long Sùng Vũ đứng cách đó năm mươi mét tựa tường quan sát kinh ngạc rút điếu thuốc trong miệng ra, Tạ Tín đột nhiên tách ra một khoảng cách an toàn với Ân Quyết và thanh niên, giây tiếp theo, thanh niên hóa ra một con dao găm tấn công Ân Quyết.

Long Sùng Vũ cười lạnh, lại tiếp tục hút thuốc.

Mà Ân Quyết chỉ tránh né dao của hắn, ngay cả linh khí cũng không dùng tới, trực tiếp nhảy lên đá, chân dài như roi, thanh niên liền bay ra như vì sao băng = =…

Kết quả tuy không cần nói cũng biết, nhưng mà hơi bị quá nhanh, Tạ Tín bịt mắt, không dám nhìn thảm trạng của anh em nhà mình.

Thanh niên cố gắng ngoi dậy: “Tới nữa!”

Ân Quyết lạnh nhạt nói: “Chỉ ba lần thôi.”

Thanh niên dùng hành động thay cho câu trả lời của mình.

Tạ Tín quan sát bên cạnh: “TAT…” Loại tinh thần này nên nói sao nhỉ? Thật là làm người ta cảm động…

Thật ra không chỉ ba lần, Ân Quyết đã cho hắn ít nhất năm cơ hội, nhưng thanh niên đã không gượng dậy nổi, Ân Quyết liền nói tạm biệt với Tạ Tín, cất bước lại chỗ Long Sùng Vũ.

Trên đường về, Long Sùng Vũ hiếu kỳ hỏi: “Vừa rồi các ngươi đang mài giũa?”

Ân Quyết gật đầu, lại lắc đầu, đối với y mà nói, thanh niên hoàn toàn là đến chịu đánh, nhưng… “Hắn rất có nghị lực.”

Long Sùng Vũ bật cười, qua một lát hắn mệt mỏi xoa trán.

Ân Quyết lo lắng nói: “Vẫn không thoải mái sao?”

“Ngủ một giấc là xong…” Nói đến đây Long Sùng Vũ khựng lại, hơi híp mắt, có phải hắn đã quên chuyện gì không?

Ân Quyết lặng lẽ hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Sáng hôm sau, Ân Quyết còn trong giấc mộng đã mơ hồ cảm thấy động tĩnh của Long Sùng Vũ, y thò đầu ra khỏi ổ chăn, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Long Sùng Vũ dịu dàng cầm một cái khăn thấm nước lau mặt cho Ân Quyết: “Ăn sáng.”

Ân Quyết thoáng cái bị khăn lạnh đánh thức, y mù mờ ngồi dậy mở to mắt, nhìn chằm chằm Long Sùng Vũ hồi lâu, lúc này mới kịp phản ứng hai nhân cách của Long Sùng Vũ đã thanh đổi, nghĩ đến đây y mới quả quyết thở ra, lại chui vào ổ chăn mềm mại nói: “Không muốn ăn.”

Long Sùng Vũ hơi nhíu mày, lôi người ra khỏi ổ chăn: “Không được, không ăn sáng không tốt cho sức khỏe, dậy nhìn đi, đều là thứ cậu thích ăn.”

Ân Quyết lắc đầu, trở người nằm sấp xuống, thân thể được cái chăn màu trắng che đi, y nhẹ đưa tai gãi phần sau cổ, sau đó đột nhiên kinh sợ kêu lên: “Nhìn giúp ta xem phía sau có gì vậy?”

Long Sùng Vũ sửng sốt, nhanh chóng kéo hết chăn ra, sau đó ngây ngẩn cả người khi thấy tình cảnh trước mắt.

Chỉ thấy trên phần gáy vốn trắng nõn xinh đẹp của Ân Quyết, từ sau khi ký khế ước đã có vết ấn ký, bây giờ lại phủ lên một tầng vảy màu xanh nhạt như từng mảnh kim cương li ti! Từ sau gáy kéo dài xuống dưới, men theo đường cong tinh tế rõ ràng của xương bướm, giống như một loại sa mỏng xúc cảm trơn mịn, bên mép còn ẩn hiện sắc nước, cuối cùng biến mất ở giữa khe mông.

Ân Quyết không cách nào nhìn được phía sau của mình, nhưng y đã cảm giác được không bình thường, hơn nữa thân thể cũng run rẩy không kìm được.

“Cậu… mọc vảy rồi…” Long Sùng Vũ quả thật không thể hình dung mỹ cảnh trước mắt, Ân Quyết cong người, thân thể dẻo dai mảnh mai căn bản không chịu nổi dục vọng muốn cướp đoạt của hắn.

“Vảy?!” Ân Quyết hoàn toàn dại ra, y hồi tưởng kỹ lại lần đầu tiên mình mọc vảy là lúc nào? Ít nhất cũng hơn năm trăm năm trước rồi, thậm chí còn sớm hơn, lúc y chưa học được cách hóa thành long hình, thì trên người đã từng mọc vảy: “Sao có thể chứ!”

Tạm thời không nói thân thể của y là dùng gốc sen và nước thuốc nấu ra, sao có thể mọc vảy rồng được? Lùi một bước mà nói, cho dù vẫn là thân thể trước kia, thì mọc vảy cũng là chuyện mà tiểu ấu long mới vừa thành niên mới có đó!

Long Sùng Vũ không hiểu rõ như thế, hắn cũng không biết tình trạng cụ thể của thân thể Ân Quyết ra sao, hắn chỉ biết, mỹ cảnh giống như từng mảnh nhỏ kim cương lại giống khói mù xanh nhạt trước mắt đang hấp dẫn hắn.

Long Sùng Vũ chậm rãi hít một hơi, định thần hỏi: “Có đau không?”

Ân Quyết nhẹ lắc đầu, run giọng nói: “Chỉ ngứa thôi…” Không đến một lát, bên mép phần vảy như ẩn như hiện sau lưng y bắt đầu ngứa ngáy.

Long Sùng Vũ vuốt lên sóng lưng xinh đẹp, những phiến vảy đó không tính là cứng, nhỏ bé, xúc cảm như lụa, tuy chỉ là màu xanh nhạt đơn điệu, nhưng dường như lại chứa đựng thủy quang, nhẹ gợn sóng theo sự vuốt ve của hắn: “Ngứa chỗ nào?”

“Đừng chạm! A… ưm…” Chạm vào là ngứa!

“Chỗ này à?” Long Sùng Vũ cười nhạt, ngón tay đột nhiên trượt xuống phần xương cụt của Ân Quyết, sau đó nhẹ nhàng chui vào giữa khe mông hơi mở.

Ân Quyết đột ngột ngẩng đầu, hít thở thật gấp.

Vảy ở giữa mông rất mỏng, xúc cảm ẩm mềm, hơn nữa Long Sùng Vũ nhẹ tách mông Ân Quyết, chỉ thấy màu vảy tại đây gần như nhạt đến mức nhìn không rõ, giống như vết nước trong suốt, xuống thêm chút nữa chính là huyệt khẩu non mịn đó.

Ân Quyết mở banh mắt, y đã ý thức được có thứ gì đó không thể ngừng lại, y không quay đầu nhìn cũng có thể cảm nhận được rõ ánh mắt nóng cháy của Long Sùng Vũ đang thiêu đốt lưng mình, còn có ngón tay đang ý đồ muốn tiến vào hậu huyệt của y…

“Đừng!” Ân Quyết kinh sợ kêu lên, Long Sùng Vũ không nhờ bất cứ dịch bôi trơn nào trực tiếp đâm một ngón vào, cảm giác đau như sắp xé nát mông y: “Ưm… đau…”

Long Sùng Vũ ngừng lại, hoàn hồn cúi người phủ lên thân Ân Quyết, nhẹ rút ngón tay ra, gặm cắn ở cổ y nói: “Xin lỗi, tôi sẽ rất dịu dàng.”

Ân Quyết khẽ khàng giãy dụa một lát đã bị Long Sùng Vũ ôm lên, lật người lại đối mặt với dục vọng tuôn trào của hắn.

“Nhìn tôi.”

Ân Quyết lấy tay che mắt, hai môi mím chặt, chỉ lộ ra khóe mắt hơi đỏ.

Long Sùng Vũ nhíu mày, kéo hai tay y ra: “Nhìn tôi.”

Ân Quyết nhắm chặt mắt.

Long Sùng Vũ thở dài, không tiếp tục bức ép y nữa, chỉ đẩy Ân Quyết ngã lên cái gối đầu hắn đã bố trí vừa rồi, đoạn đứng dậy đi lấy chút đồ.

Ân Quyết nằm ngửa, gối lót dưới eo, khiến phần mông của y không thể không nâng lên.

Long Sùng Vũ cười nói: “Cậu không muốn nhìn sao? Nhìn tôi làm sao thấm ướt cậu?” Vừa nói, tay vừa bắt đầu hành động.

Ân Quyết không ngừng lắc đầu, nhẹ phát ra âm thanh như thú con rên rỉ, khóe mắt y càng lúc càng đỏ, không chỉ vì lúc này bản thân đang bày ra tư thế phóng đãng đáng xấu hổ, mà vì Long Sùng Vũ… lại nắm cổ chân y, gần như kéo nửa người y lên.

“A!” Cảm giác ẩm ướt lan tràn giữa chân, lạnh lẽo, trơn trợt, Ân Quyết không nén nổi mở mắt nhìn, chỉ thấy trong tay Long Sùng Vũ là một thứ trái cây hình tròn màu tím thẫm, lọt đi một nửa vỏ, lộ ra phần ngon miệng nhiều nước bên trong.

“Đó là cái gì?!”

Long Sùng Vũ dùng một tay đỡ chân Ân Quyết, cho nên động tác ở tay còn lại hơi vụng về một chút, hắn vì muốn dời lực chú ý của Ân Quyết, liền đưa cho y một trái chưa lột vỏ: “Măng cụt, cậu tự xem đi.”

Ân Quyết mở to mắt, thứ này… lẽ nào không phải dùng để ăn sao??? Giây tiếp theo, y run lên mém làm rơi trái đó ra vì Long Sùng Vũ đột ngột trở nên thô bạo: “A! Ưm… a…”

“Chậc.” Long Sùng Vũ đã khá mất kiên nhẫn, ngón tay hắn không ngừng đâm rút khai thác ở nơi chật hẹp đó, hậu huyệt dính nước trái cây không ngừng cắn nuốt, ẩm ướt đến mức làm người ta muốn nhét luôn nguyên trái vào.

Long Sùng Vũ liếm môi, bóp ra một nửa nhân, sau đó đè lên hậu huyệt Ân Quyết: “Đây là trái cây tươi người của hải tộc mang đến sáng nay, chắc chắn cậu chưa từng ăn, nếm thử nhé?”

“Ưm…” Bên dưới của Ân Quyết vừa tê vừa xót, mà chỗ trên hậu huyệt một chút lại vì mọc vảy và ma sát với Long Sùng Vũ mà ngứa đến mức muốn phát điên, y cố gắng khiến bản thân không phát ra tiếng khẩn cầu, cố gắng nhẫn nại sự trêu chọc kiểu mới của Long Sùng Vũ, nhưng không ngờ, Long Sùng Vũ thật sự nhét trái đó vào trong!

“A…”

Nhân măng cụt lớn cỡ hai ngón tay cái, sau khi nhét vào Ân Quyết chỉ cảm thấy được nó khiến y khó chịu đựng hơn cả ngón tay, ẩm ướt căng đầy, tựa hồ còn muốn chui sâu vào trong.

Ân Quyết sợ hãi bắt đầu giãy dụa, hai chân run rẩy nói: “Đừng… đừng như thế…”

Long Sùng Vũ nhanh chóng áp chế y, ném măng cụt còn lại trong tay đi, từng chút từng chút liếm ngực và đầu nhũ của y: “Không thích, vậy chúng ta đổi cái khác?”

Ân Quyết lắc đầu kịch liệt, đổi lại một tiếng cười của Long Sùng Vũ, hắn tiếp tục đưa ngón tay vào thân thể Ân Quyết, còn đè ép cho nhân măng cụt nát ra, biến thành nước chảy ra từ lối vào.

Biểu tình vốn trầm tĩnh lạnh nhạt của Ân Quyết lúc này đã sụp đổ từ lâu, y nắm chặt ra giường, ngửa đầu thở dốc và nghẹn ngào theo sự đâm chọt của Long Sùng Vũ, cho đến khi có thể tiến vào ba ngón tay, y đã giống như bị chơi hư rồi, không chịu nổi khi nhục phải banh rộng chân, phần đỉnh của thứ cứng rắn phía trước đã rỉ ra những giọt lệ lóng lánh, run rẩy, rơi xuống theo ngón tay đâm vào thô bạo.

“Hức… a… nhẹ một chút.”

Ân Quyết bịt miệng, y cảm thấy Long Sùng Vũ căn bản không dịu dáng chút nào, gạt người QAQ…

Long Sùng Vũ nhẹ lau đi nước mắt sinh lý chảy xuống trong vô thức của Ân Quyết, an ủi: “Tôi sẽ rất nhẹ nhàng.”

“Đồ lừa gạt! Đồ lừa gạt! A a a a__” Ân Quyết bất chợt ngửa đầu căng chặt người, chân gác lên vai Long Sùng Vũ cũng run rẩy kịch liệt, y khóc kêu, hậu huyệt bị dao sắc xuyên phá, tàn nhẫn đỉnh vào, mãnh liệt đẩy cả người y về sau, lực đạo toàn bộ tập trung vào lưỡi đao to lớn đó, vì Long Sùng Vũ không biết đủ không ngừng tiến vào và đâm sâu, y cảm thấy thân thể mình đã bị đâm xuyên triệt để, ngay cả da bụng cũng muốn nứt.

“Ra ngoài… ra ngoài… a… đừng mà… không vào được đâu… a…” Ân Quyết bắt đầu thò tay đẩy Long Sùng Vũ đang kết nối thân mật với mình.

Long Sùng Vũ hít ngược một hơi bởi động tác vặn vẹo của y, hắn nhanh chóng giam cầm eo Ân Quyết, để hạ thể của mình bảo trì góc độ thích hợp chậm rãi tiến vào, mồ hôi từ góc trán chảy xuống, hắn cố nén dục vọng bạo phát của mình, thả đôi chân căng chặt của Ân Quyết xuống khỏi vai, đổi sang vòng quanh eo, “Sẽ tốt ngay thôi, nhanh thôi…”

Ân Quyết mở to con mắt mông lung nước, chỉ thấy phần eo mạnh mẽ tràn đầy tính xâm lược của Long Sùng Vũ đang được hai đùi y kẹp chặt, mồ hôi lăn trên làn da mau mật gần như sắp đốt cháy dung hóa da thịt y: “Gạt người… rõ ràng…”

Rõ ràng thứ hưng phấn thô to kia còn chưa thể tiến vào hoàn toàn, gân xanh phồng lên ở phần gốc thể hiện dục niệm đã sắp không thể nhẫn nhịn của chủ nhân nó.

Khác biệt chủng tộc dường như thể hiện hoàn toàn trên cái thứ đó của Long Sùng Vũ lúc này, thô to cương cứng, thẳng tắp dữ tợn, khi hoàn toàn đâm vào, Ân Quyết giống như bị bóp chặt cổ họng, suýt nữa thở không nổi, toàn thân run rẩy kịch liệt, thông qua nơi liên kết truyền đạt đến hạ thân Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ cũng rất cực khổ, cố nén dục vọng thô bạo ấn lên bất kể tất cả mà đâm rút, hắn không ngừng vuốt ve mặt và mắt Ân Quyết, nhẹ giọng nói: “Thả lỏng một chút… đừng khóc… không phải tôi đang đợi cậu đây sao?”

Nước mắt sinh lý của Ân Quyết vô cùng lợi hại, y căn bản không thể khống chế được, một nửa là nghẹn một nửa là đau, y lắc dầu không nói, cũng không phát ra tiếng, khiến Long Sùng Vũ nhìn mà đau lòng.

Biết vậy thì bắn trước một lần rồi, Long Sùng Vũ khổ não nghĩ, có thể hắn quá nôn nóng, tuy trước đó đã dự liệu được Ân Quyết có thể sẽ không thoải mái, cho nên tối qua hắn vẫn cố hết khả năng ngăn cản dục vọng của mình, nhưng không ngờ, hắn vào ban ngày vẫn không thể làm tốt được.

Long Sùng Vũ hít sâu một cái, hơi rút hạ thân ra, nhét thêm nước trái cây vào, hơn nữa khàn giọng nói: “Tôi nhịn không được rồi… làm xong rồi muốn giết muốn xẻo, hay trực tiếp cho cậu đâm một dao cũng được…”

Đầu óc Ân Quyết trống rỗng, cảm giác toàn thân đều tập trung lên thông đạo bị xuyên đến chỗ sâu nhất, nào còn nghe được Long Sùng Vũ đang bảo đảm cái gì, chỉ là giây tiếp theo y đột nhiên run mạnh hai chân ngửa đầu khóc kêu, “A! Long… Sùng Vũ… khốn kiếp… a… a a…”

Long Sùng Vũ ôm chặt eo y, hạ thân không ngừng rút ra rồi lại xuyên vào hậu huyệt ẩm ướt, hơn nữa vì chân Ân Quyết vừa dài vừa trắng, mỗi lần tiến vào đều sẽ khiến chúng bị bức phải mở ra, mà tràng ruột bên trong hậu huyệt cũng hút chặt lấy hắn, Long Sùng Vũ chỉ cảm thấy lý trí đang rời mình càng lúc càng xa, cho đến khi hắn húc mạnh vào một chỗ.

“A a…” Ân Quyết co giật toàn thân, trong thông đạo căng đầy sắp bị đâm lủng nổi lên một nguồn khoái cảm kịch liệt mà xa lạ, vui sướng đến mức y thoáng chốc mất đi sức lực níu giữ ra giường, sau đó lại càng thêm cố sức túm lại, sắp kéo rách cả ra giường.

Long Sùng Vũ cười một cái, giống như tìm được hướng tiến công, liều mạng đùa nghịch điểm đó, không đến mười mấy lần, Ân Quyết đã co giật muốn bắn.

Long Sùng Vũ nhanh tay lẹ mắt vội vã túm lấy hạ thân Ân Quyết, nước mắt ở phần đỉnh đang rỉ ra rất nhanh, nhưng tương phản, vẫn còn rất nhiều nước mắt bị nghẹt bên dưới, ngay lập tức tiếng rên rỉ của Ân Quyết cũng lạc điệu, khoái cảm từng đợt từng đợt không cách nào phát tiết, y cắn răng cố gắng mở đôi mắt đầy lệ mơ hồ, ngắt ngứ vừa thút thít vừa uy hiếp: “Hức hức… ngươi mau buông… buông ra! Hức hức… nếu không đợi ngày mai hức hức… ta chém ngươi hức!”

Đây là bị ép dữ lắm rồi, nếu không bình thường y nào dám nói chém Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ vừa hít hơi vừa nhịn cười, cúi người hôn lên cằm Ân Quyết: “Tuân lệnh… Long quân của tôi.”

Nói xong thả tay ra, Ân Quyết kêu lên sắc nhọn rồi bắn.

Hậu huyệt kịch liệt co chặt và nhúc nhích khiến Long Sùng Vũ cũng suýt buông súng đầu hàng, hắn bắt đầu liều mạng đâm rút mạnh bạo, kéo dài khoái cảm của Ân Quyết và hắn.

“A a… a… a…”

Long Sùng Vũ nhìn mỹ nhân rên rỉ thút thít dưới thân mình, gương mặt vốn lạnh nhạt trong trẻo lúc này đã bị *** nhiễm đỏ, nước bọt men theo khóe môi chảy thành đường bạt, phần cổ xinh đẹp, ***g ngực trắng tinh, ngay cả đầu nhũ cũng mê người đến khả ái, nên chậm rãi thưởng thức từ nơi nào mới tốt đây? Vừa rồi hắn ăn gấp quá, hơn nữa thân thể mẫn cảm bực này, quả thật chính là cực phẩm.

Ân Quyết cảm giác được tốc độ của Long Sùng Vũ bắt đầu chậm rãi giảm đi, như vậy vừa tốt, y nhỏ giọng hừ hừ, dục vọng lần thứ hai cũng bắt đầu dần dần ngẩng đầu dưới kích thích liên tục…

Sáng hôm nay còn dài, ánh mặt trời sáng sớm rọi lên giường lớn lắc lư phát ra tiếng vang, trên đó là hai thân thể trần trụi, quấn chặt vào nhau.

Người đàn ông cường hãn chắc nịch không ngừng chuyển động ấn chặt hai tay người bên dưới, ghìm chặt y lên giường, người đó từ lâu đã không còn sức phản kháng, để mặc hắn bày ra đủ các tư thế phóng đãng xấu hổ, ngay cả giọng cũng khản đặc.

Hơn nữa người bên trên vẫn không chịu bỏ qua cho y, đưa tay mò mẫm bộ phận liên kết của hai người, sướng đến mức khó thể hình dung: “Nơi này, có phải rất ngứa không?”

Người bên dưới run rẩy càng thêm lợi hại, không ngừng lắc đầu nói: “Đừng chạm… đừng chạm… hức…”

Chỗ đó chính là phần đuôi vảy bắt đầu mọc, vì hậu huyệt bị thứ thô to của người này mở ra, vảy gần như luôn bị ma sát, mà lúc này động tác đó càng như đổ dầu vào lửa.

“A… ưm… a…”

Sắp bị chơi hư rồi, Ân Quyết vừa vô lực rên rỉ vừa nghĩ, ngày mai… y tuyệt đối… nhất định phải…

Phải __

Chém Long Sùng Vũ!!!!!!!!!!!!!! Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui