Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Ân Quyết thoáng sửng sốt nhìn Long Sùng Vũ một hồi, sau đó đột nhiên mặt mũi tai gì đỏ lên rồi trắng đi, trắng rồi lại đỏ, đôi mắt như mặt hồ sâu thẳm mở ra thật lớn, thần sắc như bị dọa ngốc đó suýt nữa chọc cười Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ nói: “Đáng sợ vậy sao?”

Ân Quyết cắn môi, trầm mặc co người về sau, rõ ràng, y cho là vậy, không phải vì quá đau đớn, mà là khi Long Sùng Vũ đè y xuống, hành vi điên cuồng gần như mất đi lý trí đó thật sự đáng sợ, chẳng hạn, khi y không cách nào thừa nhận dục vọng dâng trào quá mức, y cuối cùng cũng mở miệng xin tha, kết quả lại bị Long Sùng Vũ ấn vào trong nệm chăn mềm mại, nâng cao bờ mông, rồi hung tợn chen vào, xuyên thấu, mài mòn, đỉnh động hung tợn hơn trước đó…

Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết phản ứng như thế, hơi lúng túng sờ mũi, hắn cảm thấy mình vẫn cần phải giảng cho Ân Quyết một bài: “Đừng động.”

Ân Quyết đang muốn đổi một tư thế thoải mái khác trên đùi hắn, nghe thế đột ngột không dám động đậy nữa.

Vẻ mặt Long Sùng Vũ có hơi mơ hồ dưới ánh sáng mờ ảo, ngay cả gương mặt vốn âm lạnh cũng có vẻ mềm mại đi nhiều: “Ngươi không muốn sao?”

Ân Quyết nuốt nước miếng, lắc đầu nói: “… Không phải.” Nói xong y khựng một hồi, trộm quan sát vẻ mặt của Long Sùng Vũ rồi mới nói: “Nhưng ngươi đã đáp ứng tuần này sẽ bỏ qua cho ta.”

Long Sùng Vũ không trả lời, chỉ tiếp tục ấn môi lên làn da trắng ngần nơi cổ Ân Quyết, nhẹ tạo ra một chuỗi dấu vết không mấy rõ ràng.

Ân Quyết bắt đầu trở nên thấp thỏm, y vẫn luôn cẩn thận dè dặt với Long Sùng Vũ ban đêm, tính cách người này quá dễ thay đổi, chỉ cần hơi không nắm chắc nói không chừng lập tức sẽ cho y được đẹp mặt!

Đợi Long Sùng Vũ tạm thời giảm bớt được khát vọng, hắn vươn tay vuốt mặt Ân Quyết, không mặn không nhạt nói: “Vậy thì… ngươi đây là đang biểu đạt bất mãn với ta sao?”

Quả nhiên “đẹp mặt” đến rồi!

Ân Quyết như bị kinh sợ, hoa văn kỳ dị không mấy rõ ràng sau cổ thoáng chốc lấp lánh ánh sáng bạc nhàn nhạt, có lẽ đối với Long Sùng Vũ mà nói đây là một câu nói đùa, nhưng đối với Ân Quyết thì có hơi nặng, dưới tác dụng áp lực ép buộc của khế ước chủ tớ, y sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi và vô thố, “Ta…”

“Đợi đã.” Long Sùng Vũ kéo người y qua, vì trong phòng quá tối, cho nên hắn mới có thể nhìn thấy ánh sáng lóe qua trên cổ Ân Quyết vừa rồi: “Đây là sao?” Hắn trầm giọng hỏi.

Ân Quyết mấp máy môi.

Mắt Long Sùng Vũ sắc lại: “Nói!”

Ân Quyết run lên, khóe mắt lập tức bị sương mù giăng kín, cả giọng nói cũng có chút biến hóa: “Ta chỉ là… sợ…”

Nếu Long Sùng Vũ chỉ là một người bình thường, có lẽ y còn có quyền cự tuyệt…

Đây cũng là nguyên nhân tại sao y lại cẩn thận đối xử với Long Sùng Vũ như vậy, thực lực của Long Sùng Vũ rất mạnh, hoàn toàn không cách nào chống lại, càng đừng nói tự do thao túng, chỉ một mệnh lệnh đơn giản cũng có thể khiến y run rẩy, phóng đại cảm quan của y, khiến hiệu quả đe dọa của ngôn ngữ tăng lên gấp bội khi rơi vào tai y, cũng khiến y không thể khống chế bản thân buộc phải nghe lời.

Ân Quyết rũ mắt, ôm quanh cổ Long Sùng Vũ, nhẹ hôn lên cằm hắn, sau đó chủ động đưa tay cởi nút áo sơ mi của mình.

Long Sùng Vũ giữ tay y lại, vẻ mặt âm u khó lường, hắn ngăn cản hành động lấy lòng của Ân Quyết, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Lời của ta khiến ngươi cảm thấy sợ hãi?”

Ân Quyết thành thật gật đầu, tuy phần lớn thời gian Long Sùng Vũ không nỡ hằn học với y, khế ước cũng rất ít khi có hiệu quả cưỡng chế, nhưng hôm nay đại khái vì hai chữ “bất mãn” của Long Sùng Vũ đã chạm vào điều lệnh quy định nô bộc bắt buộc phải tuyệt đối trung thành của khế ước, cho nên mới khiến khế ước đem tin tức này cưỡng chế đưa trở lại người Ân Quyết.

Long Sùng Vũ ôm Ân Quyết chặt hơn như thể biểu đạt xin lỗi, hắn dán vào mặt Ân Quyết, chậm rãi nói: “Lần sau ta sẽ chú ý.”

Ân Quyết ừ một tiếng, ngoan ngoãn để hắn ôm.

Thì ra Long quân xinh đẹp mạnh mẽ cũng vì một câu nói đùa của hắn mà không ngừng run rẩy, rõ ràng có một gương mặt lạnh nhạt bình thản, như đóa hoa cao vợi không thể khinh nhờn, nhưng cũng vì sự ve vuốt của hắn mà nở ra màu sắc khác với lúc xưa…

Nhưng… không biết tại sao, luôn cảm thấy hơi không vui…

Hiệu quả của khế ước quả thật khiến hắn thỏa mãn vào nhiều lúc, nhưng hắn cũng sẽ hoài nghi có phải nếu không có khế ước, Ân Quyết sẽ chẳng để lộ cảm xúc chân thật trước hắn.

“… Kỳ phát tình của ta có thể chỉ có một tháng.” Ân Quyết suy nghĩ rồi nói.

Long Sùng Vũ trầm mặc một lát, đột nhiên âm trầm nói: “Cho nên, nếu bây giờ ta muốn làm với ngươi thì sao?” Hắn hiện tại ôm Ân Quyết giống như ôm một thứ xuân dược hình người, trên người Ân Quyết không lúc nào không tỏa ra mùi vị khiến người ta bị lửa dục thiêu đốt.

Long Sùng Vũ đã có thể tưởng tượng, năm đó thân thể Ân Quyết lúc phát tình kích thích cỡ nào, lúc đó hiệu quả thúc tình của y mãnh liệt ra sao, trước đó là Ân Quyết tự chịu đựng, bây giờ đổi thành hắn khó chịu.

Ân Quyết đáng thương nhìn hắn, không nói một lời đưa môi mình lên cho Long Sùng Vũ thưởng thức.

Long Sùng Vũ biết rõ bản thân lại hù dọa Ân Quyết, lại còn hứa hẹn: “Sẽ cho ngươi ăn đủ thịt… nhưng không thể ăn vô độ, phải có chừng mực.” Nói đến đây Long Sùng Vũ cũng cảm thấy cực bất đắc dĩ, chẳng qua chớp mắt sau hắn đã nhếch lên nụ cười ác ý: “Hiện tại… là thời gian cho ta hưởng thụ rồi.”

“Ưm…”

Ân Quyết bị Long Sùng Vũ vác lên rồi ném vào giường trong phòng ngủ, hôm nay vừa đổi sang ra giường màu đỏ, chùm đèn treo chiếu rõ, cũng còn rất lâu mới đến sáng…

Long Sùng Vũ nhìn Ân Quyết nói: “Cởi quần áo, cởi cho mình trước, sau đó giúp ta.”

Khi Ân Quyết cởi nút áo trên người ngón tay cũng nhè nhẹ run, mệnh lệnh của Long Sùng Vũ khiến ngay cả linh hồn của y cũng cảm thấy sợ hãi và vô thố, nhưng hiện tại bọn họ đang làm chuyện này, dùng ngôn ngữ để khiến y vào khuôn khổ, lại thúc đẩy ra một cảm giác hưng phấn kỳ lạ.

Thân hình Long Sùng Vũ cường tráng chắc nịch đến mức không giống thật, làn da màu mật đậm không hề thiếu vị gợi cảm của đàn ông, ngay cả cơ bắp trên tay cũng không hề thô kệch cục mịch, chỉ đơn giản là nửa quỳ bên giường, Ân Quyết cũng ẩn ẩn cảm giác được sự áp bức làm người ta khó thể trốn thoát.

“A… ưm ưm… a…”

Tiếng nước *** mị phát ra phía dưới người y, khi xoay chuyển rút ra, còn mang theo một tiếng “bóc” nhè nhẹ, tình trạng này làm Ân Quyết không dám mở mắt nhìn Long Sùng Vũ làm sao tách mông mình ra rồi đâm một ngón tay vào.

Trước khi mở rộng, Ân Quyết đã hoàn toàn cam chịu mở rộng thân thể không một mảnh vải, muốn có được đối đãi dịu dàng: “Nhẹ một chút… sáng hôm đó ngươi làm ta hơi đau.”

Bắp đùi thon dài trơn mịn chậm rãi mở ra hai bên mình, mỹ cảnh trước mắt khiến Long Sùng Vũ khó giữ nổi lý trí và tư duy, nói những lời này vào lúc đàn ông đang bùng phát dục vọng, cho dù có được đáp án đồng ý thì sao chứ?

Cổ họng Long Sùng Vũ thô sần như giấy nhám bị mài, hắn nhẹ gật đầu nói được, sau đó phủ lên người Ân Quyết, trừ hôn ra, cũng nhân lúc hắn vẫn còn chút lý trí, chỉ cần làm tốt giai đoạn chuẩn bị, Ân Quyết sẽ không còn khổ sở nữa.

Thật ra Long Sùng Vũ đã cố gắng khắc chế động tác của mình, nhưng đối với vách ruột yếu ớt trong huyệt, ngón tay thô sần chơi đùa vẫn có hơi thô bạo, cho dù ngón tay hắn đã được bôi không ít dịch bôi trơn.

Hơi thở ấm nóng phả vào mặt, Ân Quyết nằm ngửa chỉ cảm thấy mình giống một con cá nằm trên thớt, kích thích do thân dưới bị mở rộng truyền tới khiến y không ngừng run rẩy.

Nụ hôn của Long Sùng Vũ không ngừng đặt lên bụng và trong đùi y, giảm bớt đau khổ cho y: “Cảm thấy thế nào?”

Trên mặt Ân Quyết đã nhiễm đầy rặn đỏ ***, đôi mắt mê ly ngập nước, y lắc đầu, kết quả phương thức vô thanh như vậy lại gợi lên bất mãn cho Long Sùng Vũ, hắn không ngừng đâm chọt vào điểm đó bên trong huyệt động của Ân Quyết, thoáng chốc khoái cảm to lớn ập đến.

“A _ a…”

Ân Quyết không thừa nhận nổi nhỏ giọng kêu lên, hai chân căng chặt, ngay cả trung tâm dục vọng màu hồng phấn cũng cứng lên, nhỏ ra dịch trắng ướt át.

“Chỉ vậy đã không được rồi?” Long Sùng Vũ mang bảy phần trêu cợt ba phần kinh ngạc kéo hai chân mẫn cảm của Ân Quyết ra rộng hơn, lại không ngờ Ân Quyết thật sự mềm thành một vũng nước, không còn lực kháng cự mặc hắn bày bố.

Lẽ nào đây chính là chỗ ích lợi của kỳ phát tình?

“Dễ chịu không?”

“…”

“Hử? Sao không nói chuyện?”

“A a… a… ưm… không… dễ chịu.”

Long Sùng Vũ ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Ân Quyết, chỉ cảm thấy lý trí khó khăn lắm mới tụ lại được đã nhanh chóng biến mất, hắn đè eo Ân Quyết, để thứ thô to trước cửa huyệt của y, sau đó dùng ánh mắt nóng bỏng ác liệt thăm dò nơi mình sắp chuẩn bị tiến vào, nơi đó tràn ngập vết nước: “Không dễ chịu? Nói dối, rõ ràng khi ta chạm vào đây ngươi sẽ cao hứng phát khóc.”

Ân Quyết thật sự sắp bị Long Sùng Vũ làm cho phải khóc, không phải vì đau, mà vì xấu hổ đến mức ngón chân cũng co lại, Long Sùng Vũ không ngừng ép y mở miệng nói những lời *** đãng, nếu chỉ là rên rỉ hoặc cắn môi chịu đựng thì nơi đó sẽ bị trừng phạt hung tợn.

Vì hiệu lực khế ước phát huy lúc trước vẫn còn tàn dư, y không dám phản kháng, cho dù là đang làm tình, đôi mắt hung ác mang theo khát vọng thị huyết và bạo lực của Long Sùng Vũ cũng không hề có chút biến hóa nào, khiến Ân Quyết không kìm được thần phục và run rẩy, sau đó bị chà đạp hung bạo.

Long Sùng Vũ đè lên người Ân Quyết, cố định eo y, sau đó chậm rãi đâm vào.

“A__ a…” Ân Quyết che miệng mình, nhưng không thể khống chế tiếng rên rỉ phát ra, âm thanh đến phần sau đã hơi đổi, âm giọng trong vắt bắt đầu xen tạp độ khàn gợi cảm.

“Chặt quá.” Long Sùng Vũ nhíu mày, mồ hôi nhỏ từ trán, hắn không ngừng điều chỉnh tư thế của Ân Quyết, lót gối mềm dưới eo y, để tiện cho hắn tiến vào, xúc cảm bên trong quá mức tuyệt diệu, khiến hắn kìm lòng không đậu phải tán thưởng.

Ân Quyết lại ngửa đầu há miệng thở dốc, như người chết chìm túm chặt tay Long Sùng Vũ, chân y lúc này đang gác lên vai Long Sùng Vũ, y cảm thấy tư thế này rất khó chịu, cho dù khoái cảm rất mạnh mẽ, y bị tiến vào rất sâu, từng tấc từng tấc bên trong bị mở ra đến cực hạn, trọng lượng thân thể của Long Sùng Vũ tập trung toàn bộ lên chỗ riêng tư của y: “Không được rồi… đừng, đừng tiến vào nữa… a…”

“Kiên trì thêm một chút…” Long Sùng Vũ cúi đầu nhìn dục vọng bùng phát của mình, không mềm đi khi bị cửa huyệt của Ân Quyết đè ép và thu chặt, ngược lại càng thêm thô to, cảm quan toàn thân hắn đều tập trung xuống đó, hắn cảm giác được ngón tay Ân Quyết đang bóp chặt tay mình…

Ánh mắt Long Sùng Vũ trầm xuống, rồi tức khắc đâm toàn bộ vật cứng còn bị kẹt một nửa vào.

Ân Quyết lập tức nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống từng giọt thấm ướt ra giường, y hoang mang không có tiêu cự nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy cả hồn phách cũng bị húc bay, trong thân thể y rất nóng rất trướng, lúc này bị vật cứng của Long Sùng Vũ lắp đầy, thậm chí y có thể cảm giác rõ ràng đường nét của thứ hùng vĩ bức người bên trong cơ thể.

Long Sùng Vũ vừa vuốt ve bụng Ân Quyết vừa chuyển động không nhanh không chậm, sau đó đột nhiên cười nói: “Chỗ này đã gồ lên rồi, đang mang thai con ta sao… ưm.”

“A a a!___”

Hắn vừa nói câu đó, Ân Quyết đã nâng eo lên, hai chân không ngừng run rẩy trải qua một lần cao trào, thứ đó dính sát vào bụng Long Sùng Vũ, chảy ra dịch thể còn loãng hơn vừa rồi, mà cửa huyệt bên dưới cũng co rút kịch liệt không thể hòa hoãn được.

Khoái cảm mạnh mẽ khiến Ân Quyết hoàn toàn chìm vào trạng thái co giật không ý thức, mắt nửa mở không ngừng nhỏ lệ, khóe môi dính theo đường bạc của nước, eo y bị Long Sùng Vũ túm chặt, vì hạ thân của Long Sùng Vũ không ngừng trướng to, nên bụng của y càng gồ lên rõ ràng.

“Còn chưa chạm vào ngươi ngươi đã bắn rồi?”

Long Sùng Vũ tức giận mắng, đè hai tay Ân Quyết lên đỉnh đầu, sau đó giữ chặt lấy, dùng tư thế này chuyển động không chút lưu tình.

Ân Quyết vẫn còn chưa thoát ra khỏi dư âm cao trào, lúc này làm sao có thể thừa nhận nổi giày vò như thế, lập tức lắc lư thân thể vừa khóc vừa kêu: “A a… đừng… nhẹ chút… a a a__”

Không biết bị xuyên qua bao nhiêu lần, cho đến khi Long Sùng Vũ húc một cái cuối cùng vào chỗ sâu nhất, tiếng rên rỉ của Ân Quyết lập tức kẹt lại trong cổ họng, mắt mở trừng thật lớn.

Căn bản không đủ tận hứng.

Long Sùng Vũ kéo chân Ân Quyết xuống khỏi vai, vòng quanh eo mình, sau đó ôm Ân Quyết ngồi lên người mình: “Kêu lớn tiếng hơn cho ta.”

“A a!” Vì đột nhiên thay đổi vị trí khiến Ân Quyết bị kích thích phải thét lên, miệng cũng bị cắn cho sưng đỏ, y nghẹn ngào muốn ôm quanh cổ Long Sùng Vũ, lại bị một vòng lay lắc mới bắt đầu làm cho tê liệt.

Long Sùng Vũ đã mất sạch lý trí từ lâu, chỉ dựa vào cảm quan hành động, thoải mái thế nào thì tới thế đó, cả mắt cũng đỏ bừng, lúc này hắn siết chặt eo Ân Quyết, bày tư thế xong thì điên cuồng xuyên thấu và đâm rút, tốc độ nhanh dần lên, tiếng nước vang vọng *** mỹ.

“A… a a…”

Sau khi đâm rút khoảng chừng mấy chục cái, Long Sùng Vũ lại cảm thấy tư thế này không dễ sử lực, thế là hắn đẩy Ân Quyết ngã xuống, sau đó lót gối đầu, để mông y nâng cao, có thể nghênh hợp động tác của hắn.

Ân Quyết chỉ cảm thấy thân thể mình đã sắp bị phá hư, mồ hôi và nước mắt hòa vào nhau chảy xuống, cổ họng y đã không thể phát ra âm thanh trong trẻo nữa.

Tư vị *** tràn đầy căn phòng, *** loạn mà kiều diễm.

Đợi khi Long Sùng Vũ cuối cùng cũng phóng thích một lần, Ân Quyết đã không cử động nổi một ngón tay, y cố gắng bình phục hô hấp của mình, gần như muốn ngủ luôn, kết quả không ngờ, Long Sùng Vũ lại để nguyên tư thế đâm vào chuyển hướng cho y, hôn khóe môi y không thỏa mãn nói: “Ta cho phép ngươi ngủ sao?”

Hoa văn hơi lóe lên, Ân Quyết đột ngột kinh hoảng mở to mắt, nhỏ giọng cầu xin: “Long… chủ nhân…”

“Hử?”

“Chủ nhân… ta không được rồi…” Ân Quyết nằm sấp trên giường run rẩy dữ dội, y có thể cảm giác được Long Sùng Vũ lại một lần nữa để thứ cương cứng sung huyết đó lên mông mình, ma sát cùng dịch trắng và vết nước, rõ ràng thân thể đã vô cùng mệt mỏi, nhưng không có sự cho phép của Long Sùng Vũ, y căn bản không cách nào để mặc bản thân mất đi ý thức chìm vào giấc ngủ.

Long Sùng Vũ vuốt tấm lưng trần của y, gặm cắn từng vết lên làn da trắng tuyết, sau đó hắn nâng người lên nhìn cửa huyệt của Ân Quyết không ngừng nhỏ ra dịch thể: “Đừng lãng phí.”

“Ưm a!”

Chưa dứt lời, Long Sùng Vũ đã tiếp tục dùng thứ thô to của mình lắp đầy cửa huyệt không ngừng nhỏ ra dịch thể, rồi bắt đầu một vòng vùi sâu điên cuồng.

“A… a…” Ân Quyết không còn cả sức để rên rỉ.

“Có thể cho ngươi một cơ hội lựa chọn.” Long Sùng Vũ dừng động tác, thở dốc một chút rồi nói: “Ngươi tự động thì ta chỉ làm một lần.”

Ân Quyết chảy nước mắt mơ hồ lắc đầu, eo y đã sắp bị Long Sùng Vũ vặn gãy rồi, “Ta động không nổi…”

“Chậc, vậy thì banh chân ra một chút, hầu hạ ta thật tốt.”

Nửa tiếng sau, Ân Quyết đã hoàn toàn chìm vào trạng thái vô thức, chỉ khi Long Sùng Vũ đâm đến bộ vị mẫn cảm kích thích nhất mới rên rỉ nghẹn ngào… Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui