Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Buổi trưa hôm sau khi Long Sùng Vũ tỉnh lại đột nhiên ý thức được tư thế của mình hơi bất thường, trên ra giường hoa diễm, Ân Quyết bị hắn cường thế ôm vào lòng từ sau lưng, hạ thân hắn dán sát vào mông Ân Quyết, dịch thể trắng đục bết dính đầy ra giường.

Tối hôm qua hắn không dọn dẹp gì đã ngủ, hơn nữa mấu chốt là, Long Sùng Vũ cảm nhận cửa huyệt lúc này vẫn còn đang ngậm chặt vật cứng của hắn, tối hôm qua hắn không chỉ không dọn dẹp, thậm chí ngay cả thứ đó cũng không rút ra…

Long Sùng Vũ: “…”

Mới thức dậy là lúc rất dễ t*ng trùng thượng não, độ ấm bên trong người Ân Quyết, vách ruột non nớt dán chặt, còn có vòng eo bị hắn siết chặt cả đêm, không một cái nào không khơi liên dục vọng của hắn lần nữa, Long Sùng Vũ hít một cái thật sâu, chậm rãi muốn rút cái thứ đã bắt đầu sung huyết cương cứng của mình ra ngoài, kết quả hắn vừa nhẹ động đậy một chút, Ân Quyết đã mơ hồ tỉnh lại.

Long Sùng Vũ vội nhắm chặt mắt, tuy hắn lại vô ý gia tăng gánh nặng thân thể cho Ân Quyết, nhưng trong lòng hắn cũng ác ý muốn xem thử sau khi Ân Quyết phát hiện tình huống không đúng sẽ có phản ứng gì.

“Ưm?” Ân Quyết giật chân một chút, thoáng chốc liền bị cảm giác chua xót ở eo đánh bại, sau đó y lập tức cảm giác được bất thường, cửa huyệt phía sau trừ cảm giác đau nhức nóng rát còn có cảm giác căng cứng của dị vật lắp đầy…

Ân Quyết: “…”

Khốn… khốn nạn! QAQ!

Đôi mắt vốn đã đỏ hồng của Ân Quyết lúc này rõ ràng càng thêm ẩm ướt mông lung, đưa tay ra sau đè lên phần dưới của Long Sùng Vũ, hy vọng có thể nâng người mình lên đồng thời cũng rút thứ đó ra.

Nhưng y thực sự quá xem thường thành quả cày cấy thời gian dài của Long Sùng Vũ hôm qua, tay y chua xót không chịu nổi, hoàn toàn không cách nào chống đỡ thăng bằng cho cơ thể, đến mức y không chỉ không rút được thứ đó ra mà còn ngã về sau, lập tức tiến vào càng sâu.

“A!”

Long Sùng Vũ cũng bị Ân Quyết giày vò cho hít ngược một cái, hắn đưa tay đỡ eo Ân Quyết, nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm gì đó?”

Ân Quyết siết chặt ra giường, cắn môi nghẹn ngào không nói được một câu.

Long Sùng Vũ sờ bụng Ân Quyết, phát hiện nơi đó bị hắn làm vừa gồ vừa căng: “Xin lỗi… rút ra trước đã.”

Dù Long Sùng Vũ có mặt dày thì lúc này cũng hơi lúng túng, khi hắn vừa rút ra dịch thể ở nơi đó đã khẩn cấp chảy xuống giường, Ân Quyết kêu nghẹn một tiếng, vùi đầu vào chăn, không thèm nhìn Long Sùng Vũ một cái.

Long Sùng Vũ không quan tâm cái khác, lột Ân Quyết ra khỏi chăn, cẩn thận hỏi: “Đau lắm sao?”

Ân Quyết không động đậy, nửa nhắm mắt, nhăn mặt.

Long Sùng Vũ sờ mũi, ghé lên hôn mặt Ân Quyết vài cái: “Bảo bối… có thể ngủ thêm một chút, tôi đi xả nước tắm.” Vừa nói hắn vừa đứng lên, cả quần áo cũng không mặt mà đi thẳng vào phòng tắm, bước chân có vẻ rất gấp, trán hơi rỉ mồ hôi, mà thân dưới vì bị Ân Quyết vô ý trêu chọc trước đó, lúc này đã hoàn toàn đứng thẳng.

Ân Quyết đợi Long Sùng Vũ vào phòng tắm rồi, liền hít hơi chống eo dậy, không hẳn là đau, nhưng y vẫn sinh ra xúc động muốn nghiền chết Long Sùng Vũ.

Cho đến khi Long Sùng Vũ vội vàng giải quyết xong vấn đề của mình, hắn mới ôm Ân Quyết vào phòng tắm, trong bồn đã xả đầy nước lạnh, hắn dùng pháp thuật làm ấm, điều kiện hiện tại càng lúc càng không tốt, nơi ở của họ có thể lấy được nước sạch đã không dễ dàng.

Lồng ngực trắng nõn và giữa đùi Ân Quyết tràn đầy vết hôn, Long Sùng Vũ nhìn mà cổ họng khô ngứa, nhưng vẫn dịu dàng kiên nhẫn rửa sạch cho y, còn lấy dịch thể ra khỏi huyệt động.

Ban đầu Ân Quyết còn ngoan ngoãn nằm trong lòng Long Sùng Vũ, cả hai ngồi trong bồn tắm, cho đến khi bên dưới truyền đến đau đớn, y mới giãy dụa: “Ưm… ra ngoài, ra ngoài…”

“Được rồi được rồi, đừng động, xong ngay thôi.” Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết không ngừng thở ra hơi nhè nhẹ, hơn nữa mặt mũi cũng đỏ hồng, tựa hồ rất ủy khuất, tim hắn lập tức mềm xuống, hóa thành một vũng nước, chỉ hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trao hết cho người trong lòng.

Ân Quyết không để ý đến hắn, lặng lẽ kẹp chặt hai chân kháng cự Long Sùng Vũ tiếp xúc.

Long Sùng Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể an ủi hôn lên trán Ân Quyết, dịu dàng nói: “Nếu không lấy ra sẽ khó chịu, đợi tắm xong sẽ hầm canh cho.”

Ân Quyết quay đầu đi, kiên quyết không dao động.

Long Sùng Vũ nhẹ xoa eo cho y: “Vậy xem sách đi, không phải muốn xem sách sao?… Hay tôi đọc cho.”

Long Sùng Vũ nói một hồi lại nhịn không được ghé vào ngậm lấy lỗ tai Ân Quyết liếm cắn, ôm ấp, không biết nên làm sao nuông chiều mới tốt.

Kết quả Ân Quyết lại cố gắng xoay người sang hướng khác, tránh khỏi quấy rối của Long Sùng Vũ.

“Không cho hôn?” Long Sùng Vũ nhíu mày, càng nghiêng người tới: “Cứ muốn hôn đó…”

Bọt nước trong bồn tắm bắt đầu tung tóe, Ân Quyết trốn không thoát khỏi đôi tay trói buộc của Long Sùng Vũ, chỉ có thể nghẹn ngào ôm mặt co thành một cục, Long Sùng Vũ hôn không được mặt y, liền đi cắn cổ y, cắn lên vết hôn sâu nhất đã để lại tối qua, ra sức ức hiếp triệt để, đồng thời tay kia lại trượt xuống mông Ân Quyết…

Cuối cùng Ân Quyết bị giày vò mệt lử, lúc này mới nhăn mặt tựa vào vai Long Sùng Vũ nhỏ giọng nói: “Buồn ngủ rồi.”

“Vậy ngủ thêm một lát đi.” Long Sùng Vũ kéo chân Ân Quyết qua ôm ngang y lên, bước khỏi bồn tắm, Ân Quyết thì mềm mại ôm cổ hắn, hành động như làm nũng này khiến Long Sùng Vũ hưởng thụ không thôi.

Tiếc rằng hai người lên giường còn chưa ôn tồn được bao lâu, ngoài cửa đã vang lên tiếng gỗ cốc cốc, lần này hiển nhiên vô cùng gấp gáp, Long Sùng Vũ cũng đen mặt, tại sao mỗi lần họ thân thiết xong đều gặp đủ chuyện?

Không đợi Long Sùng Vũ khoác áo ra mở cửa, Tạ Vũ đã la lên: “Tình huống khẩn cấp! Điện hạ! Điện hạ!”

Long Sùng Vũ mở cửa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Hiển nhiên Tạ Vũ không có bất cứ kinh nghiệm nào đối với chuyện lần này: “Nhân viên tuần tra phát hiện một địa đạo trong một căn phòng tại huyện thành, tóm lại, có thể không phải vì… rất kỳ lạ.” Nói đến đây cô liền tái mặt: “Muốn để điện hạ xem thử.”

Long Sùng Vũ nhíu mày, Ân Quyết vừa mới ngủ, đang lúc mệt mỏi nhất, với tình trạng của y bây giờ ra khỏi cửa chắc chắn sẽ chịu khổ: “Tôi đi xem.”

Tạ Vũ sửng sốt, cô nhìn trộm vào khe cửa, hỏi: “Vậy điện hạ…”

Long Sùng Vũ thờ ơ nói: “Cậu ấy không khỏe.”

“Sao lại không khỏe?!” Tạ Vũ vô thức kinh ngạc, kết quả quay đầu liền thấy vẻ mặt hơi kỳ lạ của Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ khựng một lát, lúng túng nói: “Nhiễm lạnh, bị cảm.”

Tạ Vũ hoài nghi híp mắt lại.

Long Sùng Vũ gồng không nổi, ho khan hai tiếng, về phòng kiểm tra một loạt cửa sổ, trước đó hắn đã nhét bùa vào khe cửa sổ, nhưng vì đề phòng vạn nhất hắn buộc phải cẩn thận nhét lại lần nữa, cho dù thực lực của Ân Quyết có mạnh thế nào, hiện tại cũng là lúc thân thể chua xót vô lực nhất, hắn không muốn vì hắn rời khỏi mà ảnh hưởng an toàn của Ân Quyết.

Ân Quyết mơ hồ cảm giác được động tác của Long Sùng Vũ, y khàn giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện nhỏ.” Long Sùng Vũ dịu dàng nói: “Tôi ra ngoài một chút, đợi tôi về.”

Ân Quyết ngoan ngoãn ừ một tiếng, thân thể khô ráo vô cùng thoải mái chui vào ổ chăn đã được đổi mới.

Khi Long Sùng Vũ ra ngoài vô cùng luyến tiếc, thế là lại hôn lên trán Ân Quyết một cái.

Tạ Vũ tì lên cửa không nén được nhìn vào trong, đầu tiên cô thấy bình hoa bị vỡ và sô pha bị lộn tung trong phòng khách, sau đó lại thấy tủ tivi lõm vào một lỗ, tiếp theo tim giật nảy, chắc không phải là… bạo lực gia đình chứ?!

Tạ Vũ liền máu dâng lên đầu lửa giận bùng cháy lao vào trong, lúc cô sắn tay áo lên tiến vào thì đúng lúc thấy Long Sùng Vũ cúi người hôn Ân Quyết đang ngủ, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, như gãi vào lòng, lập tức đánh nát ảo tưởng vô tình cô vừa dựng nên, lẽ nào không giống như cô nghĩ?

Long Sùng Vũ đóng cửa phòng ngủ, hắn không để ý sự thất lễ của Tạ Vũ, chỉ mỉm cười nói: “Đi thôi.”

Chỉ một thoáng này Tạ Vũ đã nhìn hết tình trạng xung quanh, áo sơ mi trắng rơi ở góc sô pha, quần bị vội vã ném ở cửa phòng ngủ, lại liên tưởng đến bao Durex mà hôm trước lúc cô đến đây cùng lão thái gia đã thấy khi uống trà, tức thì, cô chỉ cảm thấy đầu mình vang ầm ầm, trước mắt thoáng hiện lên tình cảnh Ân Quyết bị Long Sùng Vũ đè lên sô pha hỗn loạn chà đạp chinh phục.

Long Sùng Vũ thấy cô ngẩn ngơ không động, thờ ơ hỏi: “Sao vậy?”

Tạ Vũ chớp mắt, toàn thân thoắt cái như bị giật điện, giật mình sợ hãi vì người đàn ông có thể trở thành binh tướng sau màn của Long quân, cô căn bản không cách nào tưởng tượng điện hạ trầm tĩnh thanh cao đó làm sao rên rỉ dưới thân đàn ông, thật quá mức nóng đầu! Nếu cô là đàn ông cô cũng sẽ cứng đó!

“Không phải rất gấp sao?” Long Sùng Vũ thiện ý nhắc nhở.

Tạ Vũ lập tức hoàn hồn, chính sự trước mắt, cô không nghĩ nhiều nữa, vội ra cửa, dẫn Long Sùng Vũ đến nơi đó.

Nơi họ đi nằm trong huyện thành, khác với khu biệt thự khá hẻo lánh này, gần đây vì tiếp thu càng lúc càng nhiều loại, khu dân cư bình thường cũng bắt đầu náo nhiệt lên, trừ bình thường xây dựng, phòng vệ, canh tác khu an toàn ra, cũng hấp dẫn một vài thương nhân to gan có tài mang đồ đến đây trao đổi giao dịch với cư dân, tóm lại, cuộc sống gần đây bận rộn hơn trước kia không ít, xuất hiện lỗ hỏng cũng là chuyện bình thường.

Tạ Vũ ít khi tiếp xúc riêng với Long Sùng Vũ, tính luôn lần Ân Quyết bị tai nạn xe, số lần cô đối diện với Long Sùng Vũ có thể đếm trên một bàn tay, cho nên khi cô nói rõ tình huống cho Long Sùng Vũ thì có hơi lắp bắp, cô không thể khống chế mình không suy nghĩ đến quan hệ của người này và điện hạ, giữa họ nhất định có một chuyện cũ thâm tình dị thường, không cách nào quên. Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui