Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Tạ Vũ và Long Sùng Vũ một trước một sau chạy qua con đường hẻo lánh vắng vẻ, Long Sùng Vũ híp mắt, vẻ mặt không còn ôn hòa như khi ở cạnh Ân Quyết vừa rồi, nhưng lúc đối diện với Tạ Vũ vẫn tràn đầy nhẫn nại, tuy trong mắt hắn không có quá nhiều nhiệt độ, nhưng vẫn biểu hiện giống một quý ông.

Tính cánh Tạ Vũ tương đối hướng ngoại, sau khi phát hiện hôm nay Long Sùng Vũ có vẻ dễ ở chung, cô cũng nói nhiều hơn, “Nơi xảy ra chuyện đã hai ba tháng không có người ở, nhưng đội tuần tra của chúng ta mỗi ngày đều đi ngang kiểm tra, cho đến hôm nay mới phát hiện tình huống không đúng.”

“Lúc phát hiện phía trên cửa địa đạo bị che lại hay sao?”

“Là dùng tấm ván phủ lên sau đó còn trải một tấm thảm, vì điều kiện đơn giản, trước kia chỉ dùng làm phòng chứa, cho nên không đặc biệt rõ ràng.”

Long Sùng Vũ nhíu mày, cũng có nghĩa là địa đạo này rất có thể đã được đào xong từ lâu, nhưng câu tiếp theo của Tạ Vũ lập tức phủ định suy đoán của hắn.

“Cữ mỗi tuần trong huyện sẽ tổ chức nhân viên đặc biệt kiểm tra và tiêu độc cho mỗi gia đình, thời kỳ đặc thù, bọn họ chấp hành quản lý nhân tộc khá nghiêm khắc.” Dù sao hiện tại nhân tộc mới là chủ thể bị bệnh độc tang thi lây nhiễm, sắc mặt Tạ Vũ vẫn chưa bớt tái: “Tôi cảm thấy từ lúc địa đạo được thông đến khi bị phát hiện không quá ba ngày.”

Long Sùng Vũ gật đầu, không nói thêm gì.

Tạ Vũ lau mồ hôi trên trán, còn năm phút nữa họ sẽ đến hiện trường, “Tin tức huyện Lâm Sơn thu nhận người sống sót đã được truyền ra từ lâu, gần đây liên tục dung nạp rất nhiều đội ngủ sống sót nhỏ, nhưng cũng không phải không có người bị cự tuyệt… chúng tôi nghĩ đến một khả năng…”

Long Sùng Vũ nhàn nhạt tiếp lời: “Người sống sót vượt biên.”

“Đây đã là tình huống tốt nhất rồi…”

Tạ Vũ dẫn Long Sùng Vũ đến trước một dãy nhà dân ở phía tây huyện thành, cách không xa nơi bố trí lưới an toàn và đội ngũ tuần tra, muốn từ địa đạo đi vào cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Nơi này có tường gạch đỏ, ngói, trên nóc còn có tảng đá to chặn lại, rõ ràng điều kiện kém xa phòng ở trong trung tâm huyện, cho nên trước khi người sống sót bão hòa, dãy phòng này tạm thời để trống, hoặc chất một vài thứ đồ không giá trị.

Vì xảy ra chuyện thế này làm người ta lo sợ, trước cửa căn nhà xảy ra chuyện có mấy nhân viên canh chừng, vẻ mặt đều vô cùng căng thẳng, họ thấy Tạ Vũ dẫn người qua thì rõ ràng thở ra nhẹ nhõm, nhưng lại vô cùng kiêng kỵ và hiếu kỳ thân phận của người đàn ông anh tuấn thân hình cao to đi sau cô gái.

Họ đều không phải nhân tộc, sau khi đội ngũ tuần tra bình thường phát hiện vấn đề, lập tức báo ngay cho họ để họ tiếp nhận nhiệm vụ trông coi hiện trường. Đây là thông lệ, dù sao sức mạnh của nhân tộc có lúc thật sự quá giới hạn, cho nên hoặc ít hoặc nhiều họ hiểu biết một vài tình báo nội bộ hơn người khác, chẳng hạn cô gái trước mắt được lãnh đạo của yêu tộc và hải tộc trong huyện thành xem trọng.

Còn về người đàn ông này… là nhân tộc sao? Nhìn không rõ lắm.

Long Sùng Vũ không để ý đến ánh mắt của những người đó, Tạ Vũ đã đi thương lương sự tình với họ, một mình hắn vào nhà, kết quả cánh cửa được đóng hờ vừa đẩy ra, hắn đã ngửi được mùi thối rữa ập đến.

Long Sùng Vũ lập tức co giật khóe môi, đóng cửa quay người nói với Tạ Vũ: “Thi thể bên trong chưa xử lý sạch sẽ sao?”

Tạ Vũ sửng sốt, hoang mang nói: “Thi thể? Thi thể gì, chúng tôi không phát hiện thi thể gì cả.” Cô hồ nghi nói xong còn đích thân qua mở cửa, ánh sáng bên trong không rõ lắm, trừ cái lỗ đã được để lộ giữa mặt sàn, thì chỉ có một tủ quần áo bằng gỗ kiểu cũ ở sát góc tường, bụi bặm khá nhiều, nhưng không có bất kỳ mùi vị nào mà Long Sùng Vũ nói.

Nhưng Long Sùng Vũ vẫn che mũi thụt lùi vài bước, không biết tại sao, hắn cảm thấy mùi vị bên trong đặc biệt làm người ta nóng nảy và khó thể nhẫn nại.

Tạ Vũ giật mình khi thấy phản ứng của hắn, cho rằng trong phòng thật sự có khí thể có độc gì mà cô không ngửi được, cô vội lao ra ngoài: “Nhưng tôi… tôi không ngửi thấy gì cả!”

Long Sùng Vũ nhíu chặt mày, hắn chưa từng gặp qua chuyện thế này, mùi vị làm người ta ấn tượng sâu sắc như thế hắn cũng mới ngửi thấy lần đầu, “Cô có phái người vào trong địa đạo chưa?”

Tạ Vũ gật đầu, giải thích: “Chẳng qua bên trong không có gì cả, lối ra bên kia Tạ Tín đã đi xem rồi.”

Long Sùng Vũ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định nói: “… Vậy thì tiêu độc trước đi.” Đối với người đàn ông ban ngày có bệnh sạch sẽ mà nói, hắn thật sự không muốn bước vào trong một bước nào nữa.

Trước đó tại hiện trường cũng không thu thập được bất cứ tin tức có hiệu quả nào, tiêu độc trước cũng không phải là yêu cầu quá đáng, Tạ Vũ rất tin tưởng năng lực của Long Sùng Vũ, ngược lại người bị phái đi làm việc thì lặng lẽ rủa thầm Long Sùng Vũ mấy lần.

Cho đến khi phun nước tiêu độc xong, mùi vị tản đi hơn nửa, Long Sùng Vũ mới nhăn mặt vào nhà lần nữa, mùi thối rữa vừa rồi vẫn còn, chỉ là nhạt đi không ít, hắn xoa góc trán, cố nén dục vọng muốn thấy máu do bị mùi vị dẫn dụ.

Nói thật, lối vào địa đạo vô cùng gồ ghề, chỉ đủ cho một người có vóc người nhỏ đi vào, không có quá nhiều đặc biệt, nhưng… dưới ánh mắt chăm chú của Tạ Vũ, Long Sùng Vũ như làm ảo thuật biến ra một đôi bao tay bằng vải dùng để làm nông, sau đó thò tay vào đó, nhẹ cọ một chúng xung quanh vách, sau đó rút tay nhìn, huyết dịch màu sẫm dính nước tiêu độc thấm màu ra bao tay của hắn.

Tạ Vũ ngồi xổm một bên, nghi hoặc nói: “Lúc leo lên bị cọ phải?”

Long Sùng Vũ hơi ghé lại ngửi ngửi, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn ném bao tay đi, đứng lên bước vội ra ngoài nói: “Cô phải chuẩn bị tình huống xấu nhất.”

Đôi bao tay dính vết máu bay lên giữa không rồi bùng cháy một ngọn lửa màu đỏ đen, lúc rơi xuống chân Tạ Vũ đang tái mặt thì không còn sót lại gì.

Toàn huyện bắt đầu cảnh giới nghiêm ngặt, sau khi Tạ Vũ liên lạc với người khác thì vẫn luôn bận rộn, mà Long Sùng Vũ thì ở bên cạnh quan sát xem có còn đầu mối nào không, kết quả không bao lâu đã có người đến báo, nói ở góc tường ngay ngã rẽ cuối đường phát hiện một dấu tay máu hình thù kỳ lạ.

Long Sùng Vũ nhìn xong trực tiếp nói: “Giống nhau, hơn nữa còn rất mới, nói không chừng vừa rồi còn ở gần đây… nhìn chúng ta.”

Nhân viên tuần tra nhát gan đã bắt đầu run chân, họ còn chưa bắt đầu chiến đấu với sinh vật chưa biết đã tự bổ não cảnh mình sắp chết.

Long Sùng Vũ bật cười chế nhạo, ánh mắt phát lạnh: “Lá gan thật lớn.” Lúc đó hắn vừa bị mùi thối rữa hun choáng đầu, không quá chú ý tình trạng bên ngoài, hắn quay sang dặn nhân viên tuần tra: “Chắc chưa chạy quá xa, sau khi phát hiện tình huống gì đừng hành động mù quáng, lập tức trở về tìm…”

Hắn còn chưa dứt lời, ở không xa, bọn họ trân mắt nhìn một nhân viên tuần tra yêu tộc đi đơn lẻ bị một quái vật hình người có năng lực nhảy cực tốt kéo đứt một cánh tay.

Tiếng thét lập tức lùng bùng tai Tạ Vũ, cô ngẩn ngơ nhìn vị trí thoáng cái trống rỗng bê cạnh mình, Long Sùng Vũ đã chạy qua đó!

Trường đao sắc bén do ma khí ở lòng bàn tay ngưng tụ ra, đen đến mức ngay cả mép lưỡi cũng không nhìn ra, bóng dáng Long Sùng Vũ và đao cùng hóa thành tàn ảnh, chỉ trong chớp mắt hắn đã đối đầu với quái vật đó.

Trên da quái vật dính huyết dịch sậm màu, nó rất giống nhân loại, hơn nữa đã có năng lực tư duy nhất định, nó biết, người trước mặt nó thật sự quá mạnh, không nên, mùi của hắn mê người như thế, gần như giống hệt thức ăn nó hay ăn, nhưng những quái vật đó đều không mạnh như hắn.

Quái vật không thể không chọn cách quay đầu bỏ trốn, tốc độ rất lạ, Long Sùng Vũ chém một đao trúng lưng nó, lập tức máu văng tung tóe. Long Sùng Vũ vì quá mức chán ghét mùi này, vì vậy động tác hơi khựng lại một chút, quái vật đã một lần nữa chạy khỏi phạm vi tấn công của hắn, chẳng qua tốc độ chạy trốn rõ ràng chậm đi nhiều, bị giết chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Sau khi xong chuyện, Long Sùng Vũ xua tan trường đao do tụ khí mà có, máu chảy đầy đất, hắn thờ ơ nói với Tạ Vũ: “Chặn kín cửa địa đạo, có thể không chỉ có một con chạy vào.”

Toàn thân Tạ Vũ rét lạnh: “Là… tang thi biến dị sao?”

Long Sùng Vũ nhíu mày suy nghĩ: “Có lẽ.” Không quá giống với tang thi biến dị họ đã gặp hôm đi cứu người, về mặt công kích thì kém xa. Gần đây bên ngoài rốt cuộc đã phát sinh biến hóa gì có lẽ hắn còn không hiểu rõ bằng một nha đầu trẻ tuổi như Tạ Vũ, cho nên hắn không dám tùy tiện hạ kết luận: “Tôi muốn đến lối ra khác xem thử, bảo người của cô tản về hết đi, tình trạng trong huyện tốt hơn bên ngoài nhiều, có lẽ các người có thể ứng phó dược.”

“Đợi… đợi một chút!” Tạ Vũ lo lắng nói: “Một mình anh đi có phải quá nguy hiểm không?”

Long Sùng Vũ nhíu mày, làn da màu mật tô điểm cho gương mặt càng thêm anh khí bức người, hắn có chút buồn cười nhếch môi, giọng nói thấp trầm gợi cảm: “Vậy cô liền cho điện hạ nhà cô thêm hai ngày nghỉ đi, nể tình tôi bán mạng vì các cô như vậy, gần đây cậu ấy mệt muốn chết rồi.”

Tạ Vũ bị lời hắn làm cho đỏ mặt, lại nhớ đến cảnh đã thấy trong phòng Ân Quyết sáng nay, cô chỉ đành lắp bắp đồng ý.

Thật ra làm gì đến phiên cô cho Ân Quyết được nghỉ, đây không phải là do ông cố bảo cô tìm chút chuyện cho điện hạ làm sao, hơn nữa tha thiết kỳ vọng gọi về trái tim cuồng dã của điện hạ, nếu không cô mới không làm chuyện xấu chia rẽ uyên ương thế đâu!

Chẳng qua Tạ Vũ không ngờ được là, sau khi cô và Long Sùng Vũ chia ra hành động từ buổi chiều, cho đến khi cô dẫn người tiêu diệt hai tang thi ẩn giấu khác, cô cũng không đợi được tin tức của Long Sùng Vũ.

Đã ba giờ sáng rồi.

Tạ Vũ đứng trước cửa biệt thự của Ân Quyết, cực độ kiệt quệ hơn nữa còn có chút hoảng hốt, cho dù cô tin vào thực lực của Long Sùng Vũ, nhưng cô vẫn sợ lỡ có vạn nhất gì cô sẽ không cách nào đối mặt Ân Quyết. Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui