Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Thiếu niên dù có kiên cường thế nào lúc này đã bị dọa chống đỡ không nổi, tín niệm báo thù nghẹn trong lòng cuối cùng cũng hoàn thành, chân cậu mềm đi, trực tiếp ngã xuống đất ngủ mất.

Ân Quyết khựng một chút, nhìn Long Sùng Vũ một cái, Long Sùng Vũ gật đầu.

Ân Quyết liền lại gần thiếu niên, kéo cổ tay cậu lên, sau đó nhân lúc thiếu niên mơ mơ hồ hồ mở mắt, y nhàn nhạt nói: “Nhìn ta.”

Mắt Ân Quyết là hồ nước sâu thẳm tĩnh lặng, thâm sâu nội liễm, ẩn chứa ánh sáng, thiếu niên và y nhìn nhau một lát, liền cảm thấy tư duy hoàn toàn trống rỗng, không còn chứa được một tạp chất nào khác.

Ân Quyết chậm rãi nói: “Nói theo ta.”

Thiếu niên: “Nói theo ta.”

Ân Quyết: “…”

Long Sùng Vũ đứng cạnh Ân Quyết, vô cùng không nể mặt bật cười chế nhạo.

Ân Quyết xoa mặt, không để ý tiếng cười của Long Sùng Vũ, vì thiếu niên còn nhỏ, y thử chú ngữ xua tan phức tạp, còn dùng lời của mình để tổ chức lại lần nữa, khiến ý nghĩ càng thêm dễ hiểu: “Tôi nằm mơ, sau khi tỉnh lại quên hết tất cả, tôi không biết tại sao mình lại ở đây… nhưng tôi rất kiên cường.”

Thiếu niên lặp lại hơi ngắt ngứ: “Tôi nằm mơ…”

Ân Quyết thỉnh thoảng làm ám thị mỗi khi thiếu niên khó thể tiếp tục, thật ra y hoàn toàn có thể làm nhiều hơn chứ không phải chỉ xóa đi những ký ức đáng sợ, nhưng xóa ký ức lại là cách làm sạch hơn, không có ký ức thì không dấu vết truy tìm, dù sao khi biên soạn ra một câu chuyện khác thì không thể đảm bảo sẽ không xuất hiện bất cứ sơ hở nào, mà một khi người bị thi thuật phát giác vấn đề, cộng thêm người đó có tư duy và năng lực phản kháng cường đại, vậy pháp thuật sẽ bị phá.

“Xong rồi?” Long Sùng Vũ hút một điếu thuốc, khi Ân Quyết bắt đầu niệm thì hắn đã tránh đi, tuy chỉ là một pháp thuật đơn giản, nhưng năng lực của người thi thuật quá mạnh, ít nhiều gì cũng sinh chút ảnh hưởng với hắn.

Sau khi Ân Quyết xóa sạch ký ức và dự liệu tâm lý cho thiếu niên, trời đã tối đen, thôn trang nhỏ sau khi màn đêm buông xuống càng yên tĩnh đáng sợ, bóng cây um tùm như ma quỷ đang nhương nanh múa vuốt, họ men theo đường quốc lộ đi thêm một đoạn thì có thể đến trung tâm thôn.

Ân Quyết ngẫm nghĩ: “Đợi sau khi chúng ta tìm được đồ, thì đưa nó đến chỗ Tạ Tín đi.”

Long Sùng Vũ không ừ hử gì, cúi người nhìn đôi mắt mơ màng vô tri của thiếu niên, không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Coi như tiểu quỷ may mắn.”

Ân Quyết: “???”

Long Sùng Vũ không đổi sắc lấy một cái thùng cấp cứu ra khỏi túi trữ đồ, rút ống tiêm ra.

Ân Quyết hoang mang nhìn mũi kim nhọn trong tay Long Sùng Vũ đâm vào tay thiếu niên, mí mắt tự động giật một cái: “Đây là cái gì?”

“Tiêm cho nó một mũi gluco, nếu không chỉ sợ nó không chống đỡ nổi nữa.” Long Sùng Vũ hành động nhanh chóng gọn gàng, khi thu kim còn bất ngờ phát hiện vẻ mặt rất không nỡ của Ân Quyết.

Long Sùng Vũ sửng sốt, quả quyết lộ ra nụ cười ác ý: “Nếu ngươi sinh bệnh ta có thể cho ngươi thử xem…”

Chưa dứt lời, Ân Quyết đã trợn to mắt, cứ như chịu phải kinh sợ to lớn.

Long Sùng Vũ muốn cười, chẳng qua chỉ lát sau lại cười không nổi, tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp, hắn vuốt tai Ân Quyết, giúp y kéo mũ xuống thấp hơn, không để y thấy dáng vẻ mình lúc này.

Nếu người nhà của hắn lúc trước không bị giết, có phải hắn sẽ không xông vào Đông hải, nếu không xông vào Đông hải, có phải hắn sẽ không yêu Ân Quyết… có phải sẽ không tổn thương Ân Quyết đến mức thể xác không nguyên vẹn?

Đến cuối cùng, tất cả thống khổ của hắn đều trút lên người Ân Quyết, hắn báo thù người hắn thích.

Long Sùng Vũ hơi nghiêng tới trước, hôn lên chóp mũ của Ân Quyết, có vẻ lực độ hơi nặng, Ân Quyết ăn đau nhẹ giọng hừ, đẩy hắn ra: “Đè lên sừng của ta rồi.”

Mắt Long Sùng Vũ hơi trầm đi, dứt khoát kéo Ân Quyết lại gần mình, lặng lẽ nhích mũ ra một chút, mượn sắc trời tối tăm nhìn kỹ sừng của y.

Sừng màu bạc tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Long Sùng Vũ lại nhìn làn da sau cổ Ân Quyết: “Vảy đã lui đi rồi.”

Ân Quyết cũng rất buồn bực, y không thể đội mũ suốt, lúc ở riêng với Long Sùng Vũ thì còn tốt, nếu gặp nhiều người rồi, sẽ tạo nên nghi ngờ.

Khi hai người họ lặng lẽ không nói, Long Sùng Vũ đột nhiên dựng thẳng sống lưng, ánh mắt sắc như dao bắn vào lùm cỏ không xa.

Ân Quyết cũng phát hiện dị thường, quay đầu nhìn chằm chằm chỗ đó.

Không bao lâu, gió thổi, lùm cỏ động đậy, rồi không còn phát ra bất cứ âm thanh gì nữa.

Long Sùng Vũ lạnh lùng nói: “Người sống.”

Ân Quyết mím môi, vốn nước sông không phạm nước giếng, nếu những thôn dân này không có ý đồ với họ, vậy họ sẽ không rảnh rỗi đi quản chuyện người khác, nhưng bây giờ xem ra hình như đối phương không có suy nghĩ đó.

Long Sùng Vũ nhấc thiếu niên lên ghế sau xe, thiếu niên trúng pháp thuật của Ân Quyết, nếu không gọi nó thì ít nhất nó cũng phải ngủ ba ngày sau mới tỉnh.

Ân Quyết cũng lên xe, Long Sùng Vũ thắt dây an toàn cho y, sau đó nói: “Đợi ta một lát, ta ra ngoài một chút sẽ trở về ngay, đừng chạy lung tung.”

Ân Quyết sửng sốt, nhưng rất nghe lời gật đầu.

Long Sùng Vũ nhịn không được hôn lên mặt y, rồi vội vã đi về khu rừng không xa đó, không bao lâu đã biến mất.

Sắc trời đã hoàn toàn tối, chẳng qua trong thôn nhỏ vẫn tĩnh lặng đến đáng sợ, nơi này có vẻ cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, mà ở bên ngoài, bất kể ban ngày hay ban đêm đều có thể nghe được tiếng gào rú của tang thi – tương phản rất lớn.

Ân Quyết mở đèn chiếu sáng trong xe, lấy sách ra khỏi thanh ngọc lặng lẽ ngồi xem, lại cảm thấy vô vị, lúc này mới tỉ mỉ quan sát những thứ bên ngoài xe, y không thấy Long Sùng Vũ, y cũng không biết Long Sùng Vũ muốn đi làm gì, mấy lời như tại sao không dẫn y theo y nói không được.

Chẳng qua sau mười phút, Long Sùng Vũ nhanh chóng trở về, trên người hắn như dự liệu mang theo chút vị tanh máu, nhưng không phải máu người: “Ta tìm được một thứ tốt.”

Ân Quyết hiếm khi nghi ngờ mở miệng: “Phong thủy của thôn này rất tệ…” Hàm ý chính là có thể có bảo vật gì? Phong thủy ở đây còn không phải tệ bình thường, trên đường họ đi, Ân Quyết đã thấy vài chỗ, đại khái phong thủy tốt nhất thuộc về vị trí họ đang đậu xe, rất tà môn đó.

“Chính vì phong thủy ở đây không tốt.” Long Sùng Vũ liếm vết máu chưa khô trên khóe môi, lệ khí giữa trán giảm đi rất nhiều, hắn khởi động xe nói: “Chúng ta đi rồi nói sau, qua khỏi thôn này, thì chính là nơi chúng ta muốn tìm.

Ân Quyết đồng ý, nhưng vẫn lo lắng nói: “Nhưng ta không cảm ứng được một chút nào.”

Long Sùng Vũ an ủi: “Không sao, cùng lắm thì tìm lại, lần này đến đây đã có thu hoạch rất lớn rồi.”

Vừa rồi Long Sùng Vũ đi ăn, hắn khác với Ân Quyết, Ân Quyết có thể không ăn thức ăn của nhân loại, nhưng không thể không bổ sung linh khí, mà hắn thì tương phản, một ngày ba bữa, hắn giống nhân loại bình thường cần bổ sung năng lượng và dinh dưỡng, nhưng đồng thời là một ma tộc đang trong lúc tu hành, thân thể vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa, hắn có thể không ăn thức ăn của tộc mình, chẳng hạn một vài thức ăn tạp mà ma tộc cấp thấp thích: Thịt người, linh hồn, ma quả, ma đan vân vân. Nhưng nếu có thể gặp phải đồ ngon, hắn vẫn vô cùng vui vẻ thêm vào bụng, Long Sùng Vũ rất kén ăn, hắn thích ăn “đồ” sạch sẽ, bình thường hắn còn không thèm nhìn tới, nếu không có trân phẩm mình muốn, vậy hắn có thể không ăn một lần nào suốt mấy năm.

Long Sùng Vũ ở cạnh Ân Quyết, nhiều lúc cứ nghĩ, nếu hắn không yêu Ân Quyết, nếu thực lực của Ân Quyết yếu hơn một chút, vậy có thể hắn sẽ xem Ân Quyết là đối tượng truy bắt quan trọng của mình, uống máu y, nuốt hồn y…

Long Sùng Vũ nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn cười, mới mấy phút trước, đồng tộc hắn gặp phải còn cho rằng thật ra hắn muốn nuôi Ân Quyết mập lên rồi mới ăn.

Long Sùng Vũ lại liếm khóe môi, có vẻ chưa được thỏa mãn lắm, máu tươi của đồng tộc không ngừng kích thích và trêu chọc thần kinh hắn, khiến dục vọng ăn uống của hắn nhanh chóng phồng lên, chẳng qua không thể lại ăn nữa, phần tốt nhất còn lại phải để dành cho Ân Quyết.

Cũng may đồng tộc của hắn là kẻ ngốc, nếu không hôm nay không thể ăn thức ăn tuyệt diệu như thế, phải biết rằng, ma tộc trước giờ không phải chủng tộc quần cư, bọn họ hành động một mình không phải vì hưởng thụ cô độc, mà do ma tộc chán ghét đồng tộc của mình, đặc biệt là khi bên thực lực yếu gặp bên thực lực mạnh, bên yếu tám phần sẽ trở thành thức ăn của bên mạnh.

Lúc Long Sùng Vũ mới tu luyện cũng thường xuyên khổ sở vì tránh né chuyện thế này, may mà ma tộc trước giờ hành tung thần bí, hắn lại rất có thiên phú, chậm rãi, hắn bắt đầu học được cách nuốt chửng người khác, sau đó thì lại gặp một vài trùng hợp ngẫu nhiên, hắn tu thành Cửu Anh, chỉ dựa vào bản lĩnh của Cửu Anh, hắn đã không thể bị người khác xem là thức ăn nữa.

Hôm nay đồng tộc bị hắn hút cạn máu là một sinh vật khá giống bạch xà, năng lực không mạnh, cũng không đặc biệt quý hiếm, nhưng nó rất hợp khẩu vị Long Sùng Vũ, huyết dịch lại rất thuần, chẳng qua cái này đều không phải là trọng điểm, mấu chốt nhất là mật của nó, có màu trắng ngần giống giữa bò, có mùi vị ngọt ngào như mật ong, vì thế, loại bạch xà này thường xuyên bị rất nhiều chủng tộc truy bắt, không chỉ là đồng tộc, mà phần nhiều là những yêu tộc thích ngọt, cho đến nay, số lượng bạch xà đã vô cùng ít.

Chuyện ăn lông uống máu như thế này thật ra Long Sùng Vũ không muốn nói với Ân Quyết nhiều quá, nhưng hắn biết Ân Quyết hoặc ít hoặc nhiều có thể đoán được một chút.

Sinh vật có trí tuệ thường sẽ không ăn đồng loại của mình, hải tộc huyết thống cao quý sẽ không ăn đồng tộc, nhân loại tự cho rằng mình là động vật cấp cao, yêu tộc đại khái thì một nửa một nửa, mà ma tộc sở dĩ khiến tộc khác khinh thường, một nguyên nhân trong đó e là do họ thích tự tàn sát lẫn nhau.

Về điểm này, chẳng qua hắn không bị bó thúc, trước giờ không cần phải tự trách hoặc chán ghét vì đó, mà nhân loại, cuối cùng cũng vì khốn cùng tại mạt thế mà phá vỡ giới luật đã có từ lâu, đây mới là điều chân chính điên đảo quan niệm đạo đức và gây ra chấn động bởi ham muốn sinh tồn. Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui