Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Thương trường này không lớn chỉ có hai tầng, tủ kính đều còn khóa không có thứ gì bị hư hại. Sau khi xác định nơi này không có tang thi liền lập tức mở ra, cố gắng mở khóa nhẹ nhàng không phát ra thanh âm, bọn họ mở khóa đã luyện vô cùng thuần thục. Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy mình giống như đang làm cướp, lấy đồ mà không trả tiền cảm giác thật kỳ lạ, bất quá cũng không cảm thấy chán ghét. Dạ Mặc Nhiễm nhìn quần áo cùng một số phụ kiện có vẻ thuận mắt.

“Cẩm, em có thể lấy mấy thứ này để vào không gian không?”.

Phương Cẩm trầm tư một chút “Em muốn thì giữ lại”.

Dạ Mặc Nhiễm hôn Phương Cẩm một cái sau đó chạy đi, Phương Cẩm cuốn quít muốn kéo cậu lại, vừa vươn tay ra liền nhìn thấy vẻ mặt cậu dào dạt hứng thú liền thu hồi tay lại. Chính là ánh mắt vẫn gắt gao nhìn theo cậu, chỉ cần cậu vui vẻ là tốt rồi.

Dạ Mặc Nhiễm vội vàng cảm nhận khoái cảm khi làm cướp, chỗ này vừa cướp xong lại chạy đến chỗ khác cướp thêm mấy cái, lầu hai là một siêu thị rộng lớn, Dạ Mặc Nhiễm lấy tất cả những gì cậu nhìn thấy đều cho vào không gian, một đám người đều sững sờ không biết phải làm sao. Trong bọn họ cũng có không gian dị năng giả, nhưng nếu đem so sánh với Dạ Mặc Nhiễm thì chính là học trò mới vào học gặp thầy giáo a~. Dạ Mặc Nhiễm không quan tâm tới bọn họ đang suy nghĩ gì chỉ lo vui chơi đến không biết gì, Tá Thỉ nhìn ra nghi hoặc trong mắt bọn họ.

“Nếu dùng dị năng thạch để thăng cấp thì năng lực của các cậu cũng sẽ được mạnh hơn”.

Không gian dị năng giả kia ngạc nhiên nhìn Tá Thỉ “Chẳng lẽ dị năng của Nhiễm thiếu gia được mạnh hơn là nhờ vào dị năng thạch? Vậy cậu ấy cần bao nhiêu dị năng thạch mới được như vậy a~?”.

“Trên đường đến thành phố B, số tang thi cậu ấy gặp trên đường đi còn nhiều hơn khi các cậu ra ngoài làm nhiệm vụ, vậy các cậu thấy sao?”.

Cả đám người hiểu ra “Khó trách Nhiễm thiếu gia lại lợi hại như vậy”.

Cả đám người nhìn nhau trong chốc lát lại chia ra ai làm việc nấy, Dạ Mặc Nhiễm đang lấy đồ bỗng dừng tay lại lắng nghe động tĩnh phía dưới lầu.

“Lúc các cậu vào đây có đóng cửa không?”.

Một đám người lại nhìn nhau “Hình như…là không?”.

Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày kéo Phương Cẩm chạy, chưa kịp chạy đến thang máy liền nhìn thấy một đám tang thi đang hướng về phía bọn họ, gương mặt, tay chân của bọn chúng đều bị hư hại đến không chịu nổi, gương mặt trắng bệch loang lổ đầy vết máu, tốc độ lại nhanh như loài khỉ. Phương Cẩm kéo Dạ Mặc Nhiễm ra sau lưng, vươn tay phát ra kình lôi hướng về đám tang thi mà công kích. Hai tang thi lập tức bị nổ mà ngã xuống, Phương Cẩm kéo Dạ Mặc Nhiễm xoay người bỏ chạy.

Những người phía sau vội vàng chạy theo, nhìn thấy số lượng tang thi cũng không nhiều mỗi người đều phát ra kỹ năng mà đánh tang thi. Dạ Mặc Nhiễm nhìn thấy người thì sử dụng hỏa hệ kẻ lại sử dụng phong hệ, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Dạ Mặc Nhiễm kéo tay Phương Cẩm.

“Bọn họ bình thường vẫn đánh tang thi như vậy sao? Tất cả đều cùng đánh?”.

Phương Cẩm nhìn dạ Mặc Nhiễm không nói gì, Dạ Mặc Nhiễm nhún vai “Chỉ là cảm thấy chiến thuật vẫn chưa hợp lý”.

Phương Cẩm vẫn chưa nói gì xoay người đem Dạ Mặc Nhiễm ôm vào trong ngực, tay còn lại đánh về phía sau Dạ Mặc Nhiễm, hai tang thi một trước một sau hướng Dạ Mặc Nhiễm tấn công đều bị đánh ngã. Trong đó có một tên tang thi trong óc lăn ra một viên dị năng thạch, Tá Thỉ vội vàng lấy Dị năng thạch bỏ vào trong bao. Dạ Mặc Nhiễm cười quay đầu nhìn Phương Cẩm.

“Hiện tại có thể đánh nổ đầu hai tang thi một lúc, anh càng ngày càng lợi hại a~”.

Phương Cẩm không để ý đến Dạ Mặc Nhiễm tiếp tục đề phòng bốn phía “Đi thôi”.

Tang thi bên kia bị giết gần hết, đám người nghe lời Phương Cẩm nói bèn đi về phía cửa, thương trường trống trải nghe vọng lại tiếng bước chân thật có chút dọa người, Dạ Mặc Nhiễm đi theo bên cạnh Phương Cẩm.

“Đã không có nguy hiểm nữa rồi, bất quá nếu trong vòng năm phút không có xe vậy sẽ rất nguy hiểm”.

Đám người nghe Dạ Mặc Nhiễm nói như vậy có chút kinh ngạc, chỉ có Phương Cẩm là thản nhiên nhìn Dạ Mặc Nhiễm liếc mắt một cái, lại vội vàng kéo cậu chạy ra ngoài. Những người khác vội chạy theo, vừa chạy ra bên ngoài liền nghe thấy có người hô.

“Có rất nhiều tang thi chạy về phía này”.

Dạ Mặc Nhiễm quay đầu nhìn về phía người vừa nói, tuổi không lớn, gương mặt còn thoáng vẻ trẻ con, có chút giống Phan Thần, đám người vội chạy lên xe, Tá Thỉ vừa chạy vừa giải thích.

“Cậu ấy là Chiêm Kiệt là thị giác dị năng giả, có thể nhìn thấy những vật đang chuyển động ở cự li rất xa”.

Dạ Mặc Nhiễm lên xe mới kỳ quái nhìn Chiêm Kiệt “Vậy chẳng phải lần trước cậu thấy tôi ra tay như thế nào sao?”.

Chiêm Kiệt gật gật đầu “Là ánh sáng màu xanh tím, nhưng là thính thái gì tôi không thấy rõ cũng có thể là không có hình thái gì, dị năng của cậu trước giờ tôi chưa từng gặp, cho nên mới không tùy tiện nói”.

“Cậu đúng là khá cẩn thận, không phù hợp với bộ dáng của cậu chút nào, chỉ có thể xem cậu như là kiến thức thiển cận mà thôi”. ╮(╯_╰)╭

Dạ Mặc Nhiễm ngã người nằm xuống đùi Phương Cẩm, Phương Cẩm lại nâng cậu dậy, Cậu nhìn anh liếc một cái lại tiếp tục nằm xuống, Phương Cẩm ngồi yên không động đậy nữa, có người ngồi phía trước lên tiếng.

“Các cậu ngồi xong chưa, phía trước có đàn tang thi, tôi bắt đầu chạy đây”.

Dạ Mặc Nhiễm nghi hoặc nhìn Phương Cẩm “không cần lấy dị năng thạch nữa sao?”.

Tá Thỉ đang nhìn cửa sổ nghe Dạ Mặc Nhiễm nói tóc gáy liền dựng đứng “Cho dù cần dị năng thạch cũng phải lo cho mạng của mình trước a~, Nhiễm thiếu gia cậu nhìn xem tang thi bên ngoài nhiều như vậy, có thể chạy đi là tốt rồi”. ~(‾▿‾~)

Dạ Mặc Nhiễm cười cười “Bất quá cũng chỉ hơn trăm tên tang thi mà thôi, rốt cuộc là tôi sống an nhàn sung sướng quen rồi hay là các cậu quá yếu đây?”. ╮(╯_╰)╭

Người trên xe đều sửng sốt, Dạ Mặc Nhiễm hôn Phương Cẩm một cái “Ở trong xe chờ em, em đi giúp anh lấy dị năng thạch”.

Phương Cẩm giữ chặt cậu lại, cậu nhìn anh cười cười “Là anh nói em muốn làm gì cũng được mà, bây giờ em muốn đi thư giãn gân cốt một chút, anh ngoan ngoãn ngồi đây chờ em là được rồi”.

Tá Thỉ nhìn Dạ Mặc Nhiễm không giống như là đang nói đùa, nhất thời hoảng hốt “Nhiễm thiếu gia chúng ta chơi trò khác được không, tang thi này chơi không vui chút nào đâu”. ~(‾▿‾~)

Dạ Mặc Nhiễm nhìn hắn một cái “Cho các cậu thấy cái gì gọi là chênh lệch”.

Dạ Mặc Nhiễm mở cửa ra leo lên nóc xe, Phương Cẩm đứng lên “Các người ở yên đây không được nhúc nhích”.

Phương Cẩm đã lên tiếng bọn họ chỉ có thể nghe theo, Dạ Mặc Nhiễm đứng trên nóc xe giơ tay lên nhất thời xuất hiện trăm ngàn cánh hoa sen như những mũi dao sắc bén bay xuống, những tang thi có ý định muốn lên xe đều bị đánh ngã xuống, sau đó Dạ Mặc Nhiễm càng ngưng tụ ra thật nhiều cánh hoa sen giống như những tinh linh trong suốt đang bay. Nhưng đây đương nhiên không phải một giấc mộng đẹp, mà là màu đỏ của máu cùng tiếng tru nghe rợn người của đám tang thi.

_________

Ngẫu Hồ hôm nay chỉ gởi đến mọi người một chương thôi, ếu hiểu tháng này mắc sao quả tạ giề nữa, bị đau mắt, đi khám bị nói là viêm giác mạt không thể hoạt động mắt nhiều được… Hồ sẽ cố dưỡng bệnh để chóng khỏi, xong còn tiếp tục lấp hố nữa chứ… lấp hố muôn năm …*ôm các tục tưng*

Trí nhớ con cá vàng: Hồ lão!!! Sức khỏe a sức khỏe, nói biết bao nhiêu lần rồi, giờ lại còn viêm giác mạt………. *cáu*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui