Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Dạ Mặc Nhiễm cúi đầu “Em vừa nói thử xem, anh nghĩ là cái gì?”.

Phương Cẩm không nói tiếng nào, Dạ Mặc Nhiễm phì cười “Đầu gỗ”.

Nói xong cúi đầu hôn môi anh, vừa vươn đầu lưỡi đã bị Phương Cẩm kéo vào trong miệng mình, Dạ mặc Nhiễm lòng đầy ý cười làm nụ hôn càng thêm sâu sắc, tay thừa dịp Phương Cẩm ý loạn tình mê liền kéo xuống miếng keo dán trên chân anh, tay Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm nhất thời cứng ngắt, Dạ Mặc Nhiễm cười hì hì đẩy anh ra, đưa miếng keo dán đưa lên xem xét.

“Tác dụng cũng rất tốt a~, Cẩm anh xem nè, lông chân của anh thật sự bị kéo xuống rồi nè”.

Phương Cẩm chỉ nhìn Dạ Mặc Nhiễm không nói gì, Dạ Mặc Nhiễm nhìn vẻ mặt của Phương Cẩm như đang muốn giết người bèn cố nhịn cười.

“Hắc hắc…Cẩm, anh xem thật sự rất có hiệu quả”.

“Anh không phải phụ nữ”.

“Em cũng chưa từng nói anh là phụ nữ”.

Phương Cẩm đưa hộp keo dán đến trước mặt Dạ Mặc Nhiễm, trong ánh mắt hiện lên ý hỏi vậy đây là cái gì. Dạ Mặc Nhiễm lấy lại hộp băng dính lại lấy ra một miếng mới.

“Cẩm, chúng ta tiếp tục đi, nếu không có vẻ thật không phối hợp”.

Phương Cẩm đứng lên chuẩn bị mặc quần, Dạ Mặc Nhiễm lập tức nhảy lên lưng Phương Cẩm “Cẩm, tiếp đi tiếp đi, chúng ta tiếp tục được không?”.

Phương Cẩm đưa tay ra sau ôm cậu xuống dưới “Anh đi nấu cơm”.

“Có người nấu cơm”.

“Anh đi tắm”.

“Anh đã tắm rồi, em ngửi được mùi sữa tắm”.

Phương Cẩm hung hăng nhìn Dạ Mặc Nhiễm, cậu lại tiếp tục cầm miếng keo dính “Chúng ta tiếp tục”.

Phương Cẩm qua đầu đi ra khỏi phòng “Anh đi giết tang thi”.

Dạ Mặc Nhiễm lập tức nhảy đến trước mặt anh “Tối rồi, anh tìm lý do khác hay hơn được không”.

Dạ Mặc Nhiễm sống chết cố gắng kéo Phương Cẩm lên giường, ngồi xổm giữa hai chân Phương Cẩm, sau đó lấy ra keo dính dán lên toàn bộ đùi Phương Cẩm, Phương Cẩm cơ thể không tự giác cứng ngắc lại, nhưng khi nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm chơi đùa vui vẻ đành phải nhịn lại. Dạ Mặc Nhiễm cởi quần áo của chính mình.

“Vì anh ngoan ngoãn nghe lời, nên em sẽ thưởng cho anh”.

Dạ Mặc Nhiễm cúi đầu hôn trán Phương Cẩm “Đem em thưởng cho anh có được không”.

Phương Cẩm cảm nhận trên đùi còn có chút đau, nhưng vẫn yên tâm tiếp nhận phần quà này. Ôm chặt lấy Dạ Mặc Nhiễm trên giường quay cuồng, Hôm qua nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm tùy ý tiêu sái như vậy, cậu lóa mắt như vậy khiến anh một trận hít thở không thông. Nếu không phải hôm qua thấy Dạ Mặc Nhiễm mệt mỏi, anh thật sự thật muốn cậu. Chỉ có ôm chặt lấy cậu như vậy mới có thê cảm thấy thỏa mãn, loại thỏa mãn này so với bị đói ba ngày lại được ăn một bữa tiệc lớn sa hoa còn làm cho anh thỏa mãn hơn. Kết quả một cây gậy một viên kẹo, ngọt ngào tra tấn, Dạ Mặc Nhiễm cũng được như nguyện, giải quyết sạch sẽ hết lông chân của Phương Cẩm, vuốt đôi chân trụi lũi của Phương Cẩm cậu hài lòng nhìn anh.

“Như vậy khi dây dưa thân thể với anh mới không có trở ngại”.

Trong đôi mắt bình tĩnh của Phương Cẩm đang giấu diếm mãnh liệt ***, Dạ Mặc Nhiễm hôn ánh mắt anh.

“Em thích anh trong mắt chỉ có bóng dáng của một mình em, em thích anh chuyên chú nhìn em, Cẩm, em là của anh, em chỉ có thể là của anh”.

Phương Cẩm nghiêng người đem Dạ Mặc Nhiễm đặt dưới thân, hôn tóc cậu, lại cúi đầu hôn từng tấc da thịt trên người cậu, mỗi tấc đều làm cho anh cầm lòng không được ý loạn tình mê.

Nhìn thấy chung quanh đều là một mảnh hoang vu, bầu trời âm u không còn thấy được trời xanh mây trắng nữa, trời đất trong lúc đó thật yên tĩnh, yên tĩnh đến độ ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy, Dạ Mặc Nhiễm ngơ ngác đứng trong đống đổ nát, cái loại cảm giác tuyệt vọng này so với bị hủy diệt càng làm cho ngươi ta khó có thể hít thở, giống như những chuyện khắc sâu trong trí nhớ mà trước kia cậu đã từng trải qua. Dạ Mặc Nhiễm thở hỗn hển ngồi bật dậy, hơn nữa ngày mới có thể bình tĩnh lại, thì ra tất cả chỉ là giấc mơ, Phương Cẩm thấy cậu đã tĩnh liền xuống giường đi lấy nước ấm cho cậu lau người. Dạ Mặc Nhiễm ôm lấy Phương Cẩm.

“Cẩm, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em đúng không? Anh sẽ không bao giờ để em một mình đúng không?”.

“Ừ”

Chỉ cần một chữ này cũng phần nào làm giảm bớt cảm giác bối rối cùng bất an hiện tại của cậu, Phương Cẩm vốn muốn ở trong nhà cùng với cậu, tối hôm qua sau khi cậu gặp ác mộng thì không thể tiếp tục ngủ được nữa, anh thật lo lắng nếu Dạ Mặc Nhiễm vì giấc mộng đó mà làm phức tạp cho bản thân thì làm sao, Dạ Mặc Nhiễm cười hôn Phương Cẩm.

“Đi đi, về sớm một chút”.

Phương Cẩm nhìn cậu nữa ngày, xác định cậu thực sự không cậy mạnh mới cùng tiểu Võ và Phan Thần đi ra ngoài, Tá Thỉ bị Phương Cẩm ra lệnh ở lại, mà ở lại đương nhiên là nhận số phận làm người hầu vì người nào đó, Phương Cẩm đi ra ngoài không lâu Dạ Mặc Nhiễm cũng lái xe đi ra ngoài. Tuy không phản đối việc Tá Thỉ đi theo, nhưng đến trước cửa nhà của Cửu Đạo lại không cho Tá Thỉ đi vào.

“Ở ngoài cửa chờ tôi”.

Tá Thỉ gật đầu quay trở lại ngồi vào trong xe, lúc Cửu Đạo nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm không hề ngạc nhiên cứ như đã biết trước là cậu sẽ đến vậy, Cửu Đạo mời cậu vào nhà nhìn thoáng qua Tá Thỉ đang ngồi trong xe sau đó đóng cửa lại.

“Nói chuyện ở phòng khách đi, tiểu Mai đang nghỉ ngơi trong phòng, phụ nữ có thai cần nghỉ ngơi”.

Dạ Mặc Nhiễm gật đầu trực tiếp ngồi vào ghế sô pha “Làm thế nào để ngăn cản kiếp nạn này?”.

Cửu Đạo ngồi đối diện cậu cười cười “Bây giờ nước rất ít, tôi không thể chu toàn đạo đãi khách được, chắc là cậu hiểu mà”.

Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày nhìn hắn, Cửu Đạo lại cười khẽ một tiếng “Cậu muốn làm chúa cứu thế sao? Xin lỗi, không phải tôi muốn đả kích cậu chỉ dựa vào Vô Minh ngọc sao có thể xoay chuyển càn khôn được”.

Dạ Mặc Nhiễm vẻ cười có chút hiu quạnh “Tôi biết, vẫn chỉ là đang ôm một chút kỳ vọng mà thôi, lần trước anh đã đoán được tôi sẽ đến tìm anh, nếu Vô Minh ngọc không có năng lực lớn vậy vì sao tôi phải đến đây tìm anh?”.

Cửu Đạo nhíu mi “Vậy hôm nay cậu đến đây là có nguyên nhân gì?”.

Dạ Mặc Nhiễm nhìn bàn tràn một chút “Vô Minh ngọc hẳn là có năng lực tiên đoán đi, tôi đã thấy một giấc mộng, trong mộng cả trái đất này không còn ai, trận kiếp nạn này chỉ sợ mọi người đều trốn không thoát”.

Mặt Cửu Đạo nhất thời biến sắc, trên nét mặt không còn mang ý tứ trêu đùa nữa “Cậu thật sự mộng thấy chuyện đó?”.

Dạ Mặc Nhiễm gật đầu “Giấc mộng rất thật, thật đến nỗi tôi còn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giấc mộng đó”.

Cửu Đạo không thể ức chế được run run, Dạ Mặc Nhiễm lại nói tiếp “Nếu đã không có biện pháp thay đổi vậy thì anh chuẩn bị sẵn sàng đi, xem như tôi nhắc nhở anh, ngày đó sẽ đến rất nhanh”.

___Tôi là dấu gạch cho biết đã đến tiểu kịch trường___

Dạ Mặc Nhiễm ngồi lên đùi Phương Cẩm, đóng kịch bản lại để một bên, ôm lấy cổ anh “Cẩm, em thích anh, thích anh thích anh thích anh thích anh thích anh”. ≧▽≦

Phương Cẩm thản nhiên ừ một tiếng lại tiếp tục đọc sách. Dạ Mặc Nhiễm bĩu môi suy nghĩ trong chốc lát “Cẩm, em yêu anh, rất yêu rất yêu anh”. ≧▽≦

Phương Cẩm tiếp tục thản nhiên ừ một tiếng, Dạ Mặc Nhiễm nằm xuống đùi anh. Hôm sau đội của bọn họ có nhiệm vụ, nhiệm vụ thứ nhất là: Giết tang thi đồng thời tìm chuyên gia về cơ mặt và chuyên gia về chướng ngại ngôn ngữ”.╮(╯_╰)╭


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui