Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Sau khi ăn cơm Dạ Mặc Nhiễm kéo Phương Cẩm đi lên lầu, Phương Cẩm thật căng thẳng nhưng vẫn tùy ý cậu lôi kéo. Lên lầu Dạ Mặc Nhiễm đi đến bên giường nằm xuống.

“Cẩm, cái giường này là do em chọn, đủ lớn đi, hai chúng ta ở trên giường này lăn qua lăn lại đều đủ”. ╮(╯▽╰)╭

Phương Cẩm nhìn thoáng qua người đang nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, cho dù người này khiến cho người khác như bị đuôi mù khi nhìn, nhưng Phương Cẩm vẫn bắt buộc bản thân phải quay về làm việc. Cậu đã nói sau này không muốn đi biểu diễn cũng không muốn đi làm việc, mặc kệ cậu nói là thật hay giả, mình cố gắng kiếm nhiều tiền hơn là được. Dạ Mặc Nhiễm tựa vào thành giường nhìn bộ dáng Phương Cẩm lúc làm việc, đột nhiên cảm thấy nam nhân lúc tập trung làm việc là có mị lực nhất. Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên thấy buồn ngủ, Nhìn về phía Phương Cẩm vẫn làm việc giống như pho tượng, cậu hơi hơi nhíu mi.

“Cẩm”.

Kêu Phương Cẩm một tiếng lại ngoắc ngoắc ngón tay. Phương Cẩm cau mày đề phòng nhìn cậu vẫn không nhúc nhích. Dạ Mặc Nhiễm híp mắt lại.

“Lại đây”.

Phương Cẩm ngồi trong chốc lát sau đó vẫn đứng lên đi về phía cậu, đến cách giường vài bước chân mới dừng lại tiếp tục nhìn cậu. Dạ Mặc Nhiễm nhẹ nhàng cười, Dạ Mặc Nhiễm ngồi dậy vươn tay về phía Phương Cẩm kéo anh ngã xuống giường, cậu lập tức xoay người ngồi lên người Phương Cẩm, từ trên cao nhìn xuống anh.

“Anh có biết bây giờ em muốn làm gì hay không?”.

Phương Cẩm cau mày nhìn cậu, đề phòng trong mắt anh càng ngày càng nặng, Phương Cẩm híp mắt trông tràn đầy nguy hiểm. Dạ Mặc Nhiễm cười hì hì cuối đầu hôn Phương Cẩm, cậu một tay tự cởi quần áo của mình, một tay cởi quần của Phương Cẩm.

“Em muốn cùng anh làm tình”.

Phương Cẩm đẩy cậu ra, đứng lên lạnh lùng nhìn cậu. Dạ Mặc Nhiễm khóe môi khẽ cong lên “Phương Cẩm, anh nên biết điều, ngoan ngoãn hợp tác một chút, nếu không bây giờ anh có kêu tới vỡ cổ họng cũng không có ai tới cứu anh đâu”.

“Cậu muôn làm gì”.

Dạ Mặc Nhiễm mỉm cười cúi đầu hôn anh một cái “Từ hôm qua tới hôm nay đây là câu đầu tiên anh nói với em đó, em nói em muốn cùng anh một chỗ, bọ anh bao dưỡng”.

Sau đó Dạ Mặc Nhiễm đẩy Phương Cẩm ngã xuống, rất nhanh cởi quần áo “Cẩm, anh xem, thân thể của anh vẫn thành thật hơn”.

Ngón tay Dạ Mặc Nhiễm nhẹ vẽ lên ngực Phương Cẩm, nhìn thấy nơi nào đó của Phương Cẩm hình dạng càng ngày càng rõ ràng, Dạ Mặc Nhiễm cười càng thêm tà ác.

“Anh đi theo em đi, em sẽ hảo hảo thương anh”.(¬‿¬)

Phương Cẩm nghiêng người đem Dạ Mặc Nhiễm đặt lên giường, dùng chăn quấn lấy cậu.

“Không”.

Dạ Mặc Nhiễm nhíu mi “Anh dám nói lại lần nữa không”.╭ (╰_╯)╮

“Không”.

Dạ Mặc Nhiễm lặp tức ngồi dậy đẩy anh ngã lên giường, sau đó ngồi lên người anh “Không phải do anh quyết định muốn hay không”.

Phương Cẩm nắm lấy tay Dạ Mặc Nhiễm ngăn cản lại động tác của cậu, Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày kêu đau một tiếng, Phương Cẩm lập tức buông tay cậu ra, Dạ Mặc Nhiễm liếc Phương Cẩm một cái.

“Em đã nói là tay em bị thương rồi, anh còn dùng sức mạnh như vậy để nắm em, nếu bây giờ em đánh nhau với anh thì em làm sao thắng anh nổi”.

Dạ Mặc Nhiễm vừa nói vừa xoa xoa cổ tay của mình “Hôm nay hoặc là anh đánh em không thể động đậy, hoặc là anh phải chiều theo ý em, không có lựa chọn thứ ba đâu”╭ (╰_╯)╮

Dạ Mặc Nhiễm cười cởi sạch sẽ hết đồ của Phương Cẩm, Phương Cẩm sợ sẽ làm Dạ Mặc Nhiễm bị thương nên cũng nằm yên không dám ra sức phản kháng, nghĩ đến người phía trên là cậu, quên đi, nằm yên để cho cậu chơi đùa đủ là được. Nhìn thấy Phương Cẩm rốt cục cũng nằm yên thuận theo mình, trong lòng Dạ Mặc Nhiễm không khỏi buồn cười. Bọn họ cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, tính tình Phương Cẩm như thế nào cậu còn chưa rõ sao, Dạ Mặc Nhiễm chậm rãi cúi người xuống chậm rãi kẽ liếm lại cắn, chung quanh đốt lửa trên người Phương Cẩm. Ngay lúc Phương Cẩm sắp bị dục vọng thiêu đốt, Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên thay đổi tư thế, để một lọ tinh dầu vào tay Phương Cẩm.

“Em mệt rồi, tiếp theo anh hầu hạ em đi, nếu làm em thoải mái sẽ có thưởng, nếu anh dám làm em đau, em sẽ lột da của anh”.╭(╯^╰)╮

Phương Cẩm cầm thứ đồ trong tay lại nhìn về phía Dạ Mặc Nhiễm vẻ mặt có chút không dám xác định. Dạ Mặc Nhiễm hôn môi Phương Cẩm đưa lưỡi vào trong đảo quanh một vòng.

“Chính là lấy thứ này đổ vào nơi nào đó, sau đó đem cái kia của anh để tới chổ đó, có thể hay không? ân?”.

Chữ cuối cùng mang chút uyển chuyển cùng rên rỉ, đầu Phương Cẩm oanh một tiếng, mạch máu từng chút dâng lên, trái tim mãnh liệt đập loạn. Dạ Mặc Nhiễm lần nữa nằm xuống, nâng chân lên để lên cổ Phương Cẩm.

“Còn ngốc ở đó làm gì, đây là lần đầu tiên của em, anh ôn nhu một chút”╭(╯^╰)╮

Bây giờ quả thật là lần đầu tiên, Phương Cẩm nghi hoặc nhìn cậu, nữa ngày mới lấy tinh dầu từ từ bôi vào phía sau của cậu, Dạ Mặc Nhiễm theo bản năng dùng sức hút lấy, cho dù là ngón tay mà thôi, Phương Cẩm cũng cảm giác được giống như đang ở trên mây, trong nháy mắt làm cho lý trí Phương Cẩm sắp hỏng mất. Nhìn người dưới thân Phương Cẩm tiếp tục thăm dò cho thêm ngón thứ hai vào, Dạ Mặc Nhiễm từ đầu đến cuối đều nhìn anh cười, không có biểu hiện không khỏe chút nào. Khi toàn bộ khai thác xong Dạ Mặc Nhiễm vặn vẹo một chút.

“Cẩm, nhanh lên, em sắp bị anh làm buồn ngủ rồi nè”.

Đôi mắt Phương Cẩm phát ra gợn sóng thâm trầm làm người ta khiếp đảm, giống như mãng xà có thể cắn nuốt mãnh thú đầy tính nguy hiểm. Không như trong thời mạt thế chỉ làm một lần, hiện tại Phương Cẩm không cần bận tâm về thân thể của cậu nên hai người lao động cần cù thập phần tẫn tính. Cuối cùng Dạ Mặc Nhiễm mệt mỏi nhẹ nhàng tựa vào lòng Phương Cẩm mà ngủ đi, Phương Cẩm nhìn gương mặt ngủ say của cậu, trong lòng nảy lên trăm ngàn tư vị khó nói hết thành lời, tuy rằng không biết vì sao Dạ Mặc Nhiễm lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh như vậy, không biết cậu rốt cục muốn làm cái gì, bất quá chuyện đó cũng không quan trọng, cậu muốn cái gì, anh có thể toàn bộ đưa cho cậu

_______

Ngẫu Hồ hôm nay mần hai chương thôi, nếu ngày mai đỡ hơn chút sẽ mần típ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui