Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Lý Băng Băng chăm chú cắn môi, nhẹ giọng khóc thầm.

Ánh mắt Vương Võ Thắng nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ, Quách Hoằng thì từ từ nhắm hai mắt tựa đầu lên ghế, không biểu hiện bất cứ tâm tình gì.

Phó Nhất Hàng nắm chặt tay rồi lại buông lỏng, cứ như vậy nhiều lần mong muốn có thể làm cho bản thân mình bình tĩnh đôi chút:

“Cậu từ đâu tới đây? Kế tiếp cậu định như thế nào?”

Phương Cẩm lúc nào cũng chú ý tới tình hình Dạ Mặc Nhiễm, thấy hắn có chút không quá thoải mái nhíu mày, trầm tư nửa ngày mới mở miệng nói:

“Không thể dừng lại ở khách sạn hay nhà nghỉ, trong các người ai là người địa phương, tìm một chỗ để qua đêm nay đi, buổi tối càng thêm có lợi với hành động của tang thi, mà trời cũng sắp tối rồi.”

Phó Nhất Hàng là người thành phố B, hai năm trước bị điều đi công tác nên vẫn ở tại nhà được phân cho nhân viên công vụ, lại không có thân nhân nào ở đây.

Quách Hoằng bố mẹ ly dị từ nhỏ, từ bé đến lớn đều tự lực cánh sinh nên cũng không có vướng mắc gì.

Chỉ có Vương Võ Thắng… Phó Nhất Hàng quay đầu nói với Phương Cẩm: “Cậu có biết đường tới khu chung cư Vĩnh An không? Khi nào đi vào trong thành phố tôi sẽ chỉ cho cậu.”

Vương Võ Thắng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Phó Nhất Hàng, hai mắt đỏ bừng run run đôi môi nửa ngày nói không ra một chữ.

Phó Nhất Hàng vỗ vỗ bờ vai hắn: “Mặc kệ tình huống lúc đó ra sao, cậu cũng không phải chỉ có một mình.”

Vương Võ Thắng gật đầu, nhưng những đốt ngón tay bị nắm đến trắng bệch kia đã bán đứng tâm tình hắn.

Sau khi đi vào nội thành, không ai nói gì nữa, bên trong xe chỉ có thể nghe được tiếng tim đập đều đều cùng tiếng hít thở.

Tiểu Võ ngồi trên sàn xe nên không thể nhìn rõ tình hình bên ngoài, nhưng từ sắc mặt càng ngày càng trắng bệch của mọi người cùng không khí an tĩnh đến quỷ dị kia, cũng không khó đoán ra cảnh tượng thảm khốc phía bên ngoài.

Những tang thi trong thành phố hành động có nhanh nhẹn hơn, Phương Cẩm đạp chân ga, dùng tài lái xe siêu hạng cắt đuôi phía sau, phá khai phía trước mới có thể đi được. Cần gạt nước liên tục phun nước ra rửa sạch những vệt máu tang thi bắn lên kính xe, còn những chỗ khác như kính cửa sổ thì chỉ có thể để máu tươi tùy ý nhuộm đỏ, ngay cả kính sau cũng đều bị in lên không ít dấu bàn tay đỏ máu.

Những cửa hàng xung quanh đường đi đã bị phá tan nát, cửa thủy tinh bị đạp bể, hàng hóa bên trong rơi tán loạn trên mặt đất.

Đèn đường, bồn hoa, vòng bảo hộ có không ít xe cộ bị đâm cháy rụi, người bên trong lúc chạy trốn vội vàng cũng chẳng thèm đóng cửa xe.

Sắc trời càng ngày càng mờ tối, trong không gian rộng lớn tiêu điều nổi lên trận gió, thổi những túi ni lông cùng giấy lộn bay khắp nơi.

Càng tiến vào ngã tư trung tâm thành phố, cảnh tượng càng thêm hỗn loạn, may mà xe của Phương Cẩm là loại xe Jeep, những xe có sàn quá thấp căn bản không thể đi nổi trên mặt đất tràn đầy rác rưởi thế này.

Có vài chiếc xe chắc cũng rơi vào hoàn cảnh này, tốt nhất là bỏ xe mang người chạy thoát, còn hơn ngồi chết dí trong xe đợi tang thi kéo đến làm thịt.

Tiếng thét king khủng chói tai cùng tiếng khóc thương tê tâm liệt phế, thậm chí còn thỉnh thoảng vang lên vài tiếng đấu súng, không khí trên đường vốn trầm lặng giờ phút này lại càng nhuốm màu kinh khủng như địa ngục.

Bọn người Vương Võ Thắng đều xuất thân là cảnh sát, nhà ở tại khu chung cư được nhà nước phân cho võ cảnh đại đội.

Cửa trước khu nhà mới được sơn lại tuần trước giờ đay nằm chỏng chơ trên mặt đất, cửa kính phòng bảo vệ bị đập nát vương đầy những vệt máu loang lổ.

Những vật dụng hàng ngày rơi lả tả trên thảm cỏ, lùm cây, các món đồ chơi, các loại linh kiện xe bằng thép đủ hình dạng nằm méo mó khắp nơi.

Cuối lối đi nhỏ trải sỏi có một cánh cửa nhỏ, từng tảng máu lớn đỏ sậm đã khô lại.

Phương Cẩm dừng xe ở dưới lầu, quay đầu hỏi: “Tầng mấy?”

Vương Võ Thắng yết hầu trượt lên xuống vài cái, thanh âm có chút run: “Hai… tầng hai.”

Phương Cẩm ngẩng đầu lên nhìn một chút, sắc mặt vẫn như trước không thay đổi: “Để hai người ở lại trông xe, còn lại đi lên xem tình huống trên lầu.”

Phó Nhất Hàng đắn đo một chút: “Cũng tốt, Mao Bân, Quách Hoằng cùng Băng Băng lưu lại, tùy thời chú ý động tĩnh chung quanh!”

Ba người bị nhắc tên gật đầu, Phương Cẩm nhìn Dạ Mặc Nhiễm, nhíu nhẹ hàng lông mày, từ trong túi lấy ra một cây súng lục có gắn ống giảm thanh tinh xảo.

Quét mắt một vòng, ánh nhìn hắn phóng tới trên người Quách Hoằng: “Biết dùng không?”

Ba vị cảnh sát trong lòng thầm giật mình, Quách Hoằng quyết đoán gật đầu.

Phương Cẩm quăng súng cho hắn, nhìn Dạ Mặc Nhiễm một chút, quay đầu băng lãnh nhìn Quách Hoằng cảnh cáo một cái.

“Họng súng của cậu đừng có chỉa vào chỗ này!”

Chỗ nào? Người có đầu óc đều hiểu ý y chỉ chính là chỗ Dạ Mặc Nhiễm, Quách Hoằng tính tình tốt, kiên trì gật đầu lần thứ hai.

Bốn người xuống xe, có lẽ trên đường đi đã gặp qua quá nhiều việc không thể nhất thời tiếp nhận, nên bỗng cảm thấy mùi máu tươi trong không khí càng thêm đậm đặc.

May là Phó Nhất Hàng đã từng trải qua vài lần sinh tử nên cũng chỉ có chút lung lay, trong khi hai chân Tiểu Võ đều đã run đến nhuyễn ra.

Phương Cẩm nhìn gương mặt xám như tro tàn của Vương Võ Thắng, nói: “Dẫn đường.”

Vương Võ Thắng chỉ cảm thấy chân như không còn thuộc về mình, theo bản năng cất bước trên con đường đã quá quen thuộc.

Trên mặt đất đầy máu tươi cùng bụi bặm chất chồng khiến họ không thể nhìn ra được cái gì.

Đi tới tầng hai, thấy cánh cửa quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đang khép hờ, một chút mong đợi trong lòng đã bị tiêu diệt triệt để, Vương Võ Thắng cả người ớn lạnh.

Phó Nhất Hàng tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Vương Võ Thắng đang lung lay, cố sức xoa bóp bả vai hắn.

Phương Cẩm đề phòng đẩy nhẹ cửa, trong phòng chỉ còn là một mảnh đống hỗn độn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui