Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược



Hôm nay Tô Viện không muốn ngồi đằng trước hai người. Chỉ thích ngồi phía sau cầm điện thoại không biết của ai đưa ngồi nghịch. Tô Viện ám muội chà xát tay nghĩ may mà không cho Tiểu Hàng ngồi cùng, bằng không sau này lớn lên sẽ ảnh hưởng đến tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Tiểu Hàng mất…. Nhất thời tưởng tượng đến em trai duy nhất của mình sẽ dẫn theo một người đàn ông thô kệch tráng kiện rồi tỏ vẻ Lan Hoa Chỉ* mảnh mai yếu nhược nói với mình: “Chị à, đây là người nhà ân ái của người ta đó nha ~~~”

Oẹ….

Cái gì gọi là ân ân ái ái hả! Cái gì gọi hả!

Từ sáng đến giờ hai người họ đều chưa hề tách ra! Ngẫu nhiên còn phóng ánh mắt ngọt ngào với nhau khiến người ta tê răng. Thỉnh thoảng cổ tay Mục Siêu khẽ lật lấy ra thức ăn, quăng cho Tô Viện xong thì tất nhiên hai người sẽ anh một miếng em một miếng…

Tôi rất vui vì hai người đã giải tỏa được hiểu lầm! Nhưng làm ơn đi hãy chú ý đến bông hoa nhỏ độc thân còn vị thành niên như tôi đây?!

Khí đen trên người Tô Viện qua kính chiếu hậu gần như đã được cụ thể hóa….

….

Càng lúc càng gần P thị, tang thi càng nhiều.

“Làm gì vậy hả? Nhắm vào!” Một hỏa cầu bay ra, rõ ràng nhắm ngay đầu, nhưng lại lạc xuống bả vai. Hỏa hệ dị năng giả bị đội trưởng nhà mình đánh vào ót một cái, oan ức quá à.

Một đạo phong nhận bay đến, chém đứt gần nửa cái cổ của tang thi, chẳng qua cổ chưa đứt hẳn, tang thi vẫn cứng cỏi đuổi theo sau bọn họ.

Tô Viện nhìn tay mình, nhíu mày, không đúng, bình thường phong nhận có thể một cái là tước được đầu một tang thi lận mà. “Mục ca, có vấn đề.” Cô bé nhìn về phía Mục Siêu phía trước đang nhô đầu ra khỏi trần xe.

“Anh biết.” Mục Siêu lui thân về. “Anh nhìn, chúng nó nhanh hơn.”

“Không chỉ nhanh đâu, năng lực phản ứng hình như tốt hơn.” Nét mặt Thẩm Sâm bình tĩnh.

Tang thi kéo một thân toàn vết thương, những nội tạng vì động tác bắp bênh của nó bị tuột ra ngoài. Ban đầu là từng bước hành động nhưng lúc này đã có thể chạy chậm. Hơn nữa cũng biết tránh đi uy hiếp với bản thân nó, chẳng qua thân thể bị hoại tử vẫn khiến nó phản ứng không quá linh mẫn. Lần công kích thứ nhất nó còn tránh được nhưng đến lần thứ hai công kích thì vẫn sẽ trúng mục tiêu.

“Bọn chúng cũng tiến hóa?!” Từ bộ đàm truyền đến tiếng nói không thể tin của đội khác. Nhân loại đối phó tang thi là nhờ vào trí tuệ cùng dị năng của mình. Nhưng nếu có một ngày, tang thi cũng có trí tuệ, có dị năng, vậy nhân loại phải làm sao bây giờ?

Thanh âm Mục Siêu trầm thấp nói: “Giống như mọi người đã thấy. Tang thi trước mắt không có như hồi mạt thế vừa đến có thể dễ dàng đối phó, nhưng cá nhân tôi cho rằng, đây chỉ mới là cấp thấp thôi…”

“Cậu nói sao, bọn chúng sẽ tiếp tục tiến hóa ư?” Tiếng của Tần Miên truyền qua bộ đàm.

“Ừ. Tang thi không có khả năng không thay đổi rồi chờ mọi người đến tiêu diệt chúng. Chớ quên, thế giới luôn công bằng.” Mục Siêu nhìn nhà máy phát điện P thị càng ngày càng gần. “Tần quản lý, chúng ta cần hay không đến nhà máy phát điện phía trước điều chỉnh lại đội ngũ?”

Nhà máy phát điện có trang bị phát điện, còn có than đá. Những thứ đó đều là tài nguyên căn cứ cần.

“Được.” Tần Miên đáp. Hơn mười chiếc xe theo thứ tự tiến vào nhà máy phát điện. Người từ chiếc xe cuối cùng tự giác xuống xe khóa chặt lại cửa sắt.

Tang thi nơi này cũng không nhiều lắm. Phần lớn người trong nhà máy đã rời khỏi nội thành trốn đi.

Mọi người đến trước kho hàng thì ngừng xe lại, giải quyết một số tang thi thưa thớt, thật cẩn thận dè dặt hướng kho hàng mò đến. Gần kho hàng có mấy con tang thi mặc quần áo công nhân của nhà máy phát điện, đại khái là do không có người đến, chúng đói đến gầy teo.

Chừng trăm người ngồi trong kho hàng, Mục Siêu có loại cảm giác lão đại xã hội đen đang mở hội nghị _(: з” ∠)_

“Mới vừa rồi ai cũng thấy rồi. Tôi tin Tiểu Mục nói. Tang thi sẽ không ngừng tiến hóa, cho nên lần này từ P thị trở về, tôi sẽ tận hết khả năng cấp cho mọi người thù lao cao hơn.” Dù sao trên người Tần Miên còn thân phận người chính phủ. Độ tin cậy của cô là không thấp chút nào.

Mấy đội người phân tổ ổn thỏa. Bọn Mục Siêu cư nhiên lại cùng tổ với ba người Phùng Hân Kỳ. Tổ của bọn họ là ít người nhất, nhưng trừ bỏ Tần Miên không có ai nên cùng tổ đội với bọn họ.

Ba người Mục Siêu là mới đến, trụ cột không có nói đến chi còn mang theo một đứa con nít (con nít Tô Viện hừ lạnh), bên Vưu Tinh Tinh thì có một thủy hệ phụ trợ, một biến dị lực lượng, một dị năng tốc độ. Cái đứa biến dị tốc độ kia nhìn mặt trắng bóc, một hồi cậu ta làm không xong còn phải kiếm người chăm sóc nữa chớ.

Tần Miên thì lại bị bạn trong đội xa lánh. Cô chỉ có một mình, đồng đôi của cô nghe đến kế hoạch đi P thị thì đã cách xa 3m rồi. Tần Miên có chút thất vọng, cười khỏi nhìn khắp nơi, phát hiện Mục Siêu ngoắc ngoắc tay với cô.

“Chị Tần, sao chị… vì sao bây giờ lại thành như vậy?” Vưu Tinh Tinh nháy mắt, có chút khó hiểu. Khi bọn họ đến căn cứ thì Tần Miên nhìn vô cùng thuận buồm xuôi gió, dường như cùng ai cũng cư xử rất tốt, nhưng lúc này cô lại tìm đồng bạn cho mình, Vưu Tinh Tinh rõ ràng nhìn thấy có vài người đối diện với chị ấy xong liền cứng ngắc chuyển đầu sang hướng khác.

Con người chính là vậy đấy~ Mục tiểu gia cảm khái. Lúc hữu dụng thì tươi cười niềm nở đón chào, khi vô dụng rồi thì một cước đá văng… Tân Miên nói sao cũng là một cao thủ, nhưng tâm tính thánh mẫu của cô quá lớn, đồng đội đều sợ cô sẽ vì cứu người mà không đi tìm vật tư, tự nhiên sẽ không muốn chung đội với cô.

…..

Tổ đội xong xuôi, mỗi đội chọn ra một nơi khác nhau. Mục Siêu lanh mồm nhanh miệng, “Chúng tôi muốn đến siêu thị Dụ Phong.” Sau đó nhe răng cười, “Đây là kết quả chúng tôi bàn bạc rất lâu đó nha.”

Mọi người: chúng ta thương lượng khi nào đâu chớ! Rõ ràng mấy người chỉ lo nói chuyện phiếm.

Siêu thị Dụ Phong là siêu thị bách hóa nổi tiếng của P thị. Mặc dù có đội ngũ nghĩ rằng Mục Siêu đây là muốn tranh thủ, nhưng lại nghĩ siêu thị nhiều tầng như thế, hơn nữa thức ăn cũng chẳng nhiều mấy, chẳng qua chỉ toàn sản phẩm gia công không hà. Tuy rằng lúc trước thật sự có tranh mua, nhưng vật tư đến tay họ không nhất định sẽ nhiều, cho nên có cũng như không thôi.

Bọn họ không biết là, Mục Siêu đến siêu thị Du Phong một phần nguyên nhân là vì siêu thị này toàn vật tư khiến họ chướng mắt. Quần áo, chăn… Có gì mà bọn họ muốn đâu chớ. Càng quan trọng hơn, kiếp trước Mục Siêu đối với P thị là nghiêm cứu tường tận, tìm ra được vài chỗ dự trữ thực phẩm, trong đó có vài chỗ mà gần với siêu thụ Dụ Phong.

Cho dù không phải đứng giữa kiếm lời nhét túi riêng. Mục tiểu gia cậu cũng phải khiến không gian của mình đủ nuôi sống chính mình, và cũng là vì làm cho căn cứ P thị thậm chí căn cứ trung tâm đối với vật tư ở nơi này càng thêm chú trọng hơn. Một khi chở những vật tư này trở về, những người đói chết sẽ tương đối giảm bớt rất nhiều, cũng sẽ đạt được thắng lợi trong thời gian của kế hoạch gieo trồng.

Mà bọn họ mời chào Tần Miên, chính là muốn mượn miệng của Tần Miên thông báo tin tức này.

Bọn người Trương Tĩnh chọn khu thực phẩm đông lạnh, so với địa điểm của tụi Mục Siêu thì là một nam một bắc. Mục Siêu ngược lại không cần lo lắng sẽ gặp Trương Tĩnh.

Thẩm công đại đại tuy rằng rất muốn biết Tiểu Mộc đầu nhà hắn với cái tên đeo mắt kính kia từng xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng là Tiểu Mộc đầu không có cái tâm lý cảm ứng mạnh mẽ với hắn như vậy, nên còn chưa có nói đến. Tuy thông minh như Thẩm đại đại cũng đã đoán được một ít, nhưng vẫn lo lắng bé thụ nhà mình chịu ủy khuất gì đó, thật là một chàng công siêu tốt trời đất chứng giám!

……

“Thẩm đại ca…” Sắc mặt Từ Huy tái nhợt, đến gần Thẩm Sâm. Nhìn bộ dáng bạch liên khiến cho những người đang chú ý đến bọn họ trong lòng đều mềm nhũn, hận không thể đem cậu con trai đáng thương này ôm vào lòng hảo hảo an ủi sau đó hung hăng bắt nạt một phen (đây là lối suy nghĩ của đám đàn ông)

“A Huy, xe chúng ta ở bên này nè~” Vưu Tinh Tinh tỏ vẻ cái gì tui cũng hổng rõ, lôi kéo Từ Huy lên xe của họ.

Đường đến thành phố tang thi không ít, mọi người quyết định phá bỏ luôn cả rang giới P thị.

Siêu thị Dụ Phong ở cuối phía bắc P thị, nhưng lại nằm trong khu trung tâm. Cho nên nhiệm vụ của tiểu đội Mục Siêu là nguy hiểm nhất. Virus bùng nổ, đầu tiên gặp tai ương chính là người của trung tâm.

“Chúng ta không thể lái xe nữa.” Tiếng động cơ gầm rú sẽ đưa đến càng nhiều tang thi. Hơn nữa móng vuốt của tang thi càng lúc càng trở nên sắc bén, độ cứng của kính thủy tinh không đủ đối phó với tang thi tiến hóa. Đem xe ngừng lại ở một tiểu khu. Mọi người quyết định lên sân thượng trước, sau đó nhìn đường đi.

Mục Siêu tụt lại một chút, được Thẩm Sâm che chắn, lợi dụng áp súc không gian đem hai chiếc xe thuấn di chuyển đến kho hàng vừa rồi họ có đi qua. Cửa kho hàng lúc đi cậu cũng tự tay khóa lại luôn rồi.

…..

Hành lang có mấy con tang thi, cánh cửa chống trộm phát ra tiếng va chạm, xem ra là chủ nhà đã gặp chuyện rồi.

Mọi người đối với tình cảnh này đã sớm quen thuộc, chỉ có Tần Miên hai mắt đỏ bừng, bi thương đầy mặt, cùng với hình tượng anh khí hoạt bát của cô có chút không hợp.

Tầng thượng có tầm nhìn rất tốt có thể thấy được tòa siêu thị Dụ Phong năm tầng. Nó lẳng lặng nằm nơi đó, mỗi một tấm thủy tinh đều vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh, giống hệt như trước mạt thế, chờ đợi khách hàng bước vào.

“Mục ca, không phải nói lên cao là chúng ta có thể đến ư?” Từ Huy đầy mặt khinh thường. Khoảng cách các nhà lầu là không nhỏ, một người trưởng thành rất khó để nhảy qua. Mục Siêu lục lội ba lô. Mọi người mới phát hiện Mục Siêu, Thẩm Sâm cùng Tô Viện đều đeo trên lưng một cái ba lô vô cùng chắc chắn. Vững vàng đèo nó trên lưng.

“Tôi là một người rất thích vận động ngoài trời đó nha.” Mục Siêu lấy ra một cái móng hổ. Bắn về phía cái lan can chắn bảo vệ của tầng lầu đối diện. Móng hổ quấn quanh lan can vài vòng, siết chặt lấy hàng rào. “Hẳn là chắc lắm rồi, không có vấn đề. Thế ai muốn đi trước đây?” Cậu lựa chọn tầng bên trong hàng rào vì chỗ đó cho phép đáp xuống sân thượng rộng rãi.

“‘Hẳn là’ là sao đây? Đồ của anh mà anh không rõ hay sao? Dựa vào đâu mà muốn chúng tôi qua trước dò đường cho anh chứ?” Thái độ này của Từ Huy, mặc cho ai nhìn vào thì đều biết cậu ta luôn nhắm vào Mục Siêu.

Thẩm Sâm mặt không chút thay đổi nhận lấy dây thừng trong tay Mục Siêu. Quấn quanh tay vài vòng. Dùng sức lôi kéo, “Rất chắc chắn.” Nói xong, từ sân thượng nhảy xuống, đu đến vách tường lầu đối diện. Hắn thân là bộ đội đặc chủng, loại leo trèo này đơn giản chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Có người đi đầu, những người còn lại liền không còn sợ hãi. Ngay cả hai người con gái cũng tỏ ra mình có thể. Từ Huy sợ hãi căn bản không nói nên lời.

Tô Viện là được Hồng An cõng trên lưng, chỉ còn lại hai người Từ Huy và Mục Siêu.

Mục Siêu muốn bắt lấy dây thừng. Từ Huy liền một phen đoạt lấy. Cắn răng nhảy qua, bất quá cậu ta không có làm tốt việc giảm xóc, hung hăng nện vào tường. Vẫn phải nhờ Hồng An cùng Thẩm Sâm hợp lực kéo cậu ta lên.

“Cảm ơn anh, Thẩm đại ca.” Từ Huy ngượng ngùng nói. Hoàn toàn quên luôn Hồng An cũng có xuất lực. Hồng An đứng một bên, có chút không biết làm sao. Thẩm Sâm không đáp, nhìn Từ Huy duỗi tay về phía mình là hoàn toàn chả thèm nhìn. Hồng An đành phải giữ chặt tay cậu ta, kéo cậu ta lên.  

Từ Huy vừa trèo lên. Nhẹ buông tay. Dây thừng buông lỏng từ sân thượng xuống. Cậu ta che đi đắc ý nơi đáy mắt, hai tay không ngừng chà chà vào nhau. Miệng thì hướng Thẩm Sâm nói xin lỗi.

“Té ra nãy giờ ở lại là chờ mình.” Mục Siêu xoa cằm. Cậu lấy từ trong bao ra một cái móng hổ khác. Chứ nếu cứ một đường giết chóc mà qua sẽ rất khó khăn. Không đợi cậu làm xong, thì thân ái nhà cậu đã nắm chặt dây thừng bên kia, bước một bước xa rồi hướng lầu bên này.

Người trưởng thành nếu muốn bay qua cả hai lầu thì tương đối rất khó, nhưng không bao gồm người đã qua huấn luyện. Một chân Thẩm Sâm vừa chạm đến lan can, Mục Siêu liền đỡ lấy hắn, trong mắt là sự kinh hách chưa tán đi.

Mục Siêu thẳng đến khi bị Thẩm Sâm ôm bay qua đó, mới nhớ tới thân phận lão công nhà mình.

Từ Huy ở sau lưng mọi người cắn răng….

…..

Cứ như vậy mà bay bay qua hai cái tiểu khu. Siêu thị Dụ Phong đã gần ngay trước mắt.

Mục Siêu cúi đầu nhìn tang thi cũng không quá nhiều, bên ngoài siêu thị tang thi đang du đãng cũng chỉ có mấy con. Liền lấy ra đao của mình. Dùng băng vải quấn chặt lên tay vài vòng. Mọi người phát hiện thứ cậu mang theo đều là vũ khí. Ngay cả trong ba lô của Tô Viện cũng là gậy sắc đặc chế cùng loan đao.

“Đừng nghĩ rằng dị năng là vạn năng, tinh thần lực vẫn là không nên hao tổn quá nhiều.” Mục Siêu dẫn đầu từ dây thừng trượt xuống. Giải quyết một nữ tang thi đang xông tới.

Những uy hiếp ngoài cửa siêu thị đều được giải quyết, bên trong lại không có ai. Dù sao khi tai họa bùng nổ, là ngay giờ làm việc, siêu thị cũng không nhiều người, một đám lại hướng ra bên ngoài mà chạy. Tang thi biến dị tự nhiên sẽ theo tiếng người cũng ra ngoài theo. Còn những tang thi ở siêu thị lúc này có lẽ là những người lúc sau mới bị cắn. Cơ bản là người đến thu thập vật tư nên số lượng cũng không quá nhiều.

Một cái siêu thị to đùng như vậy, chỉ có tiếng của bảy người. Nguồn điện dự trữ vẫn như trước cung cấp điện lực cho siêu thị. Nói vậy thời gian cắt điện cũng không lâu lắm.

“Chúng tôi ba người, các người bốn.” Mục Siêu từ ba lô của mình lấy ra bốn cái ba lô leo núi. Dặn dò Tần Miên cùng Vưu Tinh Tinh phải chú ý an toàn, rồi không quay đầu lại đi luôn.Cậu cũng không muốn không gian bị bại lộ đâu nha.

….

Trong bóng tối, bốn người Vưu Tinh Tinh đi thẳng đến khu ăn uống tầng năm. Mục Siêu đã dẫn Tô Viện cùng Thẩm Sâm đi cướp đoạt tầng một rồi. Những đồ dùng trang điểm cùng đồ tẩy rửa cơ hồ chả có ai động đến. Chỉ có vết máu đã biến nâu nói cho bọn họ niết nơi này từng có người đến. Không nên đụng vào đống đồ dính máu thì hơn. Ba người đem khu trữ hàng vét sạch sẽ. Toàn bộ trang sức châu báu đều được Mục Siêu thu hết vào không gian. Ở mạt thế, đống trân bảo này vẫn còn tương đối được hoan nghênh, còn có thể sẽ sử dụng làm tiền tệ nữa, nhất là sau mạt thế.

Lầu hai là quần áo. Ba người quét sạch sẽ đồ nữ cùng trẻ em. Đội của bọn họ có trẻ con à nha, nên lấy toàn bộ cũng chả thèm đỏ mặt! Tầng ba là đồ đàn ông, đồ dã ngoại nhất định phải lấy. Thẩm Sâm lấy không ít quần áo nam kiểu dáng màu sắc giống hệt, rồi bình tĩnh nói với Mục Siêu đây là đồ tình nhân.

Mục tiểu gia nín lặng đỏ bừng mặt.

Đối với túi xách, giày nhãn hiệu nổi tiếng gì đó ba người không hề tỏ ra thích thú. Ngược lại lấy không ít giày thể thao dễ vận động. Bọn họ còn lấy quần áo con nít giai đoạn đang lớn cùng một số tạp chí, tiểu thuyết, sách vở mang tính chất giáo dục. Bên siêu thị này không có mấy vật phẩm gì kia mà lúc trước Mục Siêu đã đặt ở cửa hàng nào đó. Ba người đành phải giả bộ nhét vài bộ quần áo cùng chăn mền vào ba lô bổ sung.

Mục Siêu chém chết một nữ tang thi, ngồi xổm xuống nhìn thi thể của nó.

“Sao thế Tiểu Mộc đầu.” Thẩm Sâm đối với hành vi nghiên cứu tang thi của người yêu có chút kinh ngạc.

“A Sâm, anh nói coi, nếu cái con tang thi nữ này mang thai, vậy con của nó đâu rồi.” Hắn chỉ vào cái bụng bị rách toạt của nữ tang thi, sắc mặt Thẩm Sâm cũng trở nên ngưng trọng.

Đáng chết, cậu thế mà quên mất tiêu! Kiếp trước quân đội có đến P thị tìm kiếm lương thực còn sót lại. Có hai đội dị năng giả bị toàn diệt! Báo cáo đưa về nói là có bóng đen chợt lóe, người liền mất mạng. Cái bóng kia nhìn không rõ ràng, Nhưng lại nhỏ vô cùng!

Hiện tại nhớ đến, hẳn là tang thi sơ sinh rồi! Kiếp trước bọn họ gặp nó thì nói là đã đến cấp C. Tính theo thời gian tiến hóa của tang thi, hiện tại có lẽ chỉ mới cấp E … tuy trình độ bò là cấp E… nhưng tốc độ cực nhanh…

Thẩm Sâm cùng Mục Siêu nhét Tô Viện ra phía sau lưng, cảnh giác nhìn bốn phía.

Từ một nơi tối tăm, có gì đó bò lê đến. Thẩm Sâm nhanh mắt nhìn thấy được một bóng màu đen nhỏ xíu.

=========================================

Thông điệp nhỏ:

Phương hướng tiến hóa của tang thi không giống nhau, trình độ nguy hiểm cũng khác. Tang thi cấp E không tiến hóa được loại cường hóa hay có năng lực biến dị (Tiểu Mộc đầu khi chết thì cao nhất cũng mới tới cấp B, sau khi cậu chết thì căn cứ bị một A cấp tàn sát). Nhưng ngày qua ngày, sẽ xuất hiện tang thi cấp D có thể cường hóa hoặc tang thi có dị năng. Mà loại tang thi bò lết như cấp E thì tiến hóa lên cấp D vẫn sẽ bò lết thôi.

……..

Trích lời tác giả nói:

Đã tiến vào [Phó bản P thị] ~

Quái tinh anh sắp xuất hiện, thỉnh độc giả chuẩn bị sẵn sàn!

Móng hổ: ta kh thấy hình khác, nhưng na ná cái này nè

""

Lan Hoa Chỉ* là kiểu tay mảnh mai như này

Thể biến dị: 

""

""(Thể bình thường)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui