Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

“Ông à? Ông tỉnh rồi.” Bà lão vui vẻ đầy mặt nhìn người trên giường, có lẽ thị lực không tốt, thấy không rõ bạn già ở cùng mình mấy thập niên sắc mặt đã xanh tím, ánh mắt trắng dã, một miệng đều là răng nanh giống cẩu. “Con ơi…..” Còn chưa đợi bà lên tiếng gọi xong, tang thi đã há mồm cắn cổ bà, máu tươi phụt ra, lưu lại trên bức tường một đường cong.

“Mẹ, A! Hai người sao thế? Con nói cả hai đừng có đi ra ngoài mà, sao hai người còn không tin……A!” Người đang ông mở cửa ra, nhìn đến một màn này, người mẹ đã có tuổi bị cha hung hăng cắn đứt yếu hầu, người mẹ hoảng sợ nhìn hắn phất tay, bảo hắn đi mau, bản thân thì dùng tay bám lấy tang thi không cho nó đi đến gần bắt con mồi mới. Tang thi vừa quay đầu, đối với con mồi còn chưa chết cắn thêm một ngụm, sau đó ngồi xổm xuống xé rách bụng con mồi, lắp đầy bụng nó……..

……..

Một đám người vùi mình cẩn thận vào căn phòng không đến một trăm thước vuông, bọn chúng vẫn là một đám trẻ con. Những bộ phim kinh dị đã sớm được phổ biến cho bọn chúng, các thiếu niên thiếu nữ cuộn mình cùng một chỗ, thường thường sẽ có tiếng khóc nhỏ vụn truyền ra. “Chúng ta không thể ngồi ngốc ở đây được, chúng ta phải về nhà nhìn qua, xem tình huống của cha mẹ.” Một nam sinh thoạt nhìn giống đầu lĩnh đứng lên, “Vũ khí mọi người tự tìm, tốt nhất là gậy gộc gì đó.”

Ánh mắt nam sinh liếc về phía cô gái nhỏ run rẩy bên cạnh, trên mặt nở nụ cười. “Kỳ Kỳ đi cùng tôi, nhà chúng ta cùng đường, tôi vừa lúc hộ tống cậu về nhà luôn.” Người khác không biết, nhưng y làm hội trưởng hội học sinh thì sao lại không biết? Lực lượng nhà Lâm Kỳ Kỳ nhất định sẽ tìm đứa con gái này, chính mình cũng được cứu. Nghĩ đến cha mẹ trong nhà luôn khúm núm, ánh mắt nam sinh dần lạnh lẽo, loại cha mẹ vô dụng như họ còn cần y đi cứu sao? Sợ là đã biến thành quái vật ăn thịt người rồi. (chưa thấy thèn nào tâm địa rắn rết như thèn này)

…………..

“Tiểu Viện, đem em trai đi mau đi! Đừng lo cho cha mẹ.” Người phụ nữ đang cùng chồng ra sức chém giết tang thi với ý đồ đang muốn xông vào nhà, quay đầu đối con gái bị dọa ngốc quát lên.

Tô Viện sớm đã không cách nào khóc lóc nữa, chân cô bé tựa hồ không chịu nổi sức nặng toàn thân. Chỉ biết cắn răng, lay tỉnh em trai hôn mê nằm ở bên người, cầm một cái dao phay trong tay, cột chặt khăn trải giường vào cửa sổ rồi từ từ bò xuống.

“Chị …. Em sợ…….” Đứa bé trai nắm chặt hai tay chị.

Tô Viện hít sâu một hơi, hướng về phía một con tang thi đang xông tới khoát tay, một đạo phong nhận hướng cổ hai con tang thi bay đến, hai cái đầu nháy mắt bay ra thật xa…….

…….

Ngày 20 tháng 7 năm 2096

Ngày đầu tiên tận thế bùng nổ

……….

Vừa tỉnh dậy, Thẩm Sâm phát hiện một sợi dây thừng trên cổ tay mình, nhìn về phía Mục Siêu đang hôn mê, ôn nhu trong mắt càng đậm. Tiểu Mộc đầu, em cứ dịu dàng như thế thì bảo anh làm sao có thể buông tay được? Bồng Mục Siêu đặt lên giường, kéo đối phương rúc vào trong lòng mình. Thẩm Sâm cảm nhận trong thân thể có một đoàn năng lượng không biết tên, có lẽ đây là dị năng mà Tiểu Mộc đầu nói. Nhưng tại sao lại có đến hai cỗ? Mục Siêu cũng không đề cập đến song hệ dị năng với Thẩm Sâm, nhưng Thẩm Sâm lại thăm dò được bí quyết, đối lập với người khác cứ ăn khi có sẵn, chính mình tự thăm dò dị năng ngược lại càng thêm hiểu rõ hơn đối với dị năng.

“Ngô…….” Mục Siêu từ trong hôn mê tỉnh lại, chóp mũi quanh quẩn hương cỏ xanh dễ ngửi. Cậu mới phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Thẩm Sâm! Là trong lòng! Tư thế này……. Vì từng suốt đêm xem rõ việc đàn ông cùng đàn ông trong lúc làm cái việc hài hòa nào đó thì cậu tỏ ra đau trứng nha….Rõ ràng, này rõ là tư thế của thụ mừ QAQ

“Tiểu Mộc đầu? Tiểu Mộc đầu.”

“Σ( ° △ °|||)︴làm sao thế!”.    Mục Siêu bị kêu gọi hoàn hồn một chút.

“Cậu làm như thế, khiến tôi rất vui.” Trong mắt Thẩm Sâm có ý cười, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai cậu nói.

“(;′⌒`) Mới không phải vì cậu! Tôi là sợ cậu bỏ lại tôi chạy thôi!” Mục Siêu rất nhanh cởi bỏ dây thừng, giả bộ bản thân không thèm để ý, không biết rằng hai lỗ tai hồng như nhỏ máu đã sớm bán đứng cậu.

Mục Siêu từng sống ở mạt thế, biết rõ trừ bỏ loài động vật linh trưởng thì các động vật khác đều sẽ bị nhiễm virus, thế nhưng vì vậy cũng sẽ tiến hóa ở mức độ nhất định. Thỏ, gà cao cỡ nửa người, heo táo bạo có một tầng giáp cứng ……. Tất cả đều thay đổi. Nhân loại tự cho là động vật đứng đầu chuỗi thức ăn chợt trong một đêm trở nên nhỏ yếu vô cùng, không chịu nổi một kích.

Hai người thu thập một chút. Thuận tiện xem TV còn chiếu những người đang hôn mê sâu trong khu cấp cứu ở bệnh viện sắp biến thành tang thi, tỏ vẻ khinh bỉ.

Dùng thử dị năng bản thân, trong tay Thẩm Sâm phát ra một đạo lửa điện đưa tay đến chỗ nào điện phóng nhanh đến đó, lực khống chế siêu cường. Mục tiểu gia đứng một bên xoắn xuýt nghen, người đàn ông cường thế như vầy không áp được à. Dị năng không gian của Mục Siêu có thể giúp cậu lấy đồ vật gì đó tới tay trong khoảng 5m, nhưng hạn chế độ lớn nhỏ của đồ vật, lớn hơn hai trái bóng đá gì đó thì tinh thần lực của Mục Siêu liền không đủ dùng. Dị năng của cậu vào thời kỳ đầu thì thập phần gân gà, kiếp trước vào ban đầu cũng là bị người khác xem thường.

Sau khi thử nghiệm xong hai người bắt đầu thương lượng lộ tuyến đào vong.

Tuy rằng không gian của Mục Siêu không thể nói cho người khác biết, nhưng dị năng không gian của cậu vừa lúc có thể đánh yểm trợ.

Mạt thế cũng không chỉ hai người họ thì có thể, người dù sao cũng là động vật quần cư, bọn họ quyết định đi phía nam trước tìm kiếm nhà thúc thúc của Thẩm Sâm. Hơn nữa hấp thụ giáo huấn kiếp trước, Mục Siêu suy nghĩ rồi hướng phía bắc lái xe. Thứ nhất phía bắc nằm xa biển, tận sâu dưới biển tuyệt không có cái gì dịu ngoan cả. Thứ hai phía bắc khí hậu có vẻ ổn hơn, mùa hè không đến mức quá nóng, mùa đông lạnh thì bọn họ cũng đã có đồ trang bị cho mình.

Quyết định về sau đã ổn, Mục Siêu đem một phần vật tư nhỏ lấy ra bỏ vào ba lô để ngụy trang, không gian trong xe đủ lớn, có thể giả trang một phần.

Thẩm Sâm nhìn bộ dáng Mục Siêu bận rộn, “Tiểu Mộc đầu……”

“Hả?” Mục Siêu cực kỳ vội vàng quay đầu nhìn hắn một cái, phát hiện hắn đang nhìn mình, thì cười nhẹ một tiếng.

“Không có gì.” Thẩm Sâm nuốt xuống lời lên đến miệng, đứng lên giúp đỡ Mục Siêu, hiện tại không phải thời điểm tốt nhất.

…………

Ngày 21 tháng 7 năm 2096

Vẻn vẹn một ngày, đủ để khiến mọi người tiếp thu vận mệnh hiện tại của chính mình. Thì ra người nhà đột nhiên đánh về phía mình, mấy cái tang thi đó cứ lung la lung lay tìm bọn họ làm thức ăn. Không có người nào biết hết thảy điều này là vì sao, dù Mục Siêu trọng sinh cũng không biết. Nhưng chung quy đó là kết quả mà họ phải trải qua………..

Mục Siêu lái xe từ gara chạy nhanh ra, thảm cảnh trên đường khiến cậu có chút không khỏe. Từng bãi vệt máu, dính lên cửa thủy tinh của cửa hàng, tay chân con người, Bên tai còn thường nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, chỉ sợ là càng dẫn đến thêm nhiều tang thi.

Con phố này đã không còn được bao nhiêu người. Một số tang thi vụn vặt được giải quyết tốt. Tang thi giai đoạn đầu cấp F đi lại, phản ứng chậm chạp, rất dễ xử lý, nếu như không phải mọi người tự kinh sợ, kỳ thật tang thi lúc này không có quá khó để giết chết. Mục Siêu thở dài.

Mây đen trên trời dày đặc, có thể thấy sắp có mưa trút xuống.

Mà trước trạm thu phí còn có quân đội canh gác, muốn kiểm tra cẩn thận mọi người trên xe có vết thương nào hay không, tránh phát bệnh.

Hai người ngồi ở trên xe, trừ bỏ tiếng mưa rơi lắc rắc bên ngoài thì chẳng còn thanh âm gì nữa. Thẩm Sâm thấy yên tĩnh như vậy thật không thích ứng được, dù sao trước kia Mục Siêu cũng không phải là người có thể yên tĩnh được. Ánh mắt hắn đảo qua, lại phát hiện tay cậu nắm lấy tay lái đã nổi lên gân xanh. 

Mục Siêu lại lần nữa nhớ đến trước khi trọng sinh, không thể tránh khỏi, trí nhớ lúc này cùng khi đó cứ chồng lên nhau, tuy rằng thời gian chỉ cách ba bốn ngày, nhưng vẫn như trước khiến cậu vô cùng khó chịu. Đồng dạng là trạm thu phí, cùng là kẹt xe, bọn họ đụng phải một đám học sinh, Mục Siêu hảo tâm cứu người trẻ tuổi đó, người đó đều gọi cậu “Mục ca, Mục ca”, nhưng ai ngờ……..

Tay cậu nắm lấy tai lái bị lấy ra, sau đó bị một bàn tay khác nắm lấy. Mục Siêu sửng sốt, thân thể lập tức thả lỏng, nhưng không có giãy ra, ngược lại tách ra năm ngón tay, mười ngón giao nhau, tay hai người nắm chặt cùng một chỗ.

…………

Nhanh chóng đã đến hai người, trời vẫn còn đổ mưa, bầu trời lộ ra màu xanh quỷ dị. Mục Siêu nhìn sắc trời mà nhíu chặt mày. Bên cạnh bọn họ có một chiếc xe, người bên trong hẳn cũng không tốt đẹp gì. Âm nhạc trong xe được bật cực lớn, phụ nữ trang điểm đậm còn đàn ông thì nhuộm tóc cứ lắc lư thân thể theo ân nhạc, thậm chí người phụ nữ khi nhìn qua Thẩm Sâm liền vén quần áo tỏ ra dụ hoặc, làm dáng.

“Hừ! ╭(╯^╰)╮ ” Mục tiểu gia tỏ vẻ vô cùng mất hứng.

Thẩm Sâm quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Mục Siêu một cái. Nhón người qua đến bên tai Mục Siêu nhẹ nhàng nói: “Tiểu Mộc đầu, tôi không nhìn cô ta.” Chỉ nhìn em. Nhưng câu cuối mà nói ra nhất định Tiểu Mộc đầu sẽ tạc mao. ╮(╯▽╰)╭

“A!” Tiếng théo chói tai khó chịu, làm cho Mục Siêu đánh cái giật mình. Dị biến bên cạnh chiếc xe nổi lên, người ở xe phía sau  không biết khi nào đã biến thành tang thi, tiến về phía xe trước. Người đàn ông lập tức xuống xe, nào ngờ cánh tay bị cắn, người phụ nữ muốn mở cửa, lại bị người đàn ông túm chặt tóc kéo trở về.

Mục Siêu nhìn thấy máu của người phụ nữ trên cửa kính, hai tay bám vào cửa kính kêu cứu, sau đó tay dần dần trượt xuống, trên cửa kính xe lưu lại dấu tay đầy bất lực.

Động tĩnh phía này rất nhanh bị nhân viên kiểm tra phía trước nghe được. Súng vác vai, đạn đã lên nòng, ghìm chặt súng, hướng về phía có tang thi vọt đến, một phát một con, rất nhanh, nơi này lại khôi phục bình tĩnh.

Lòng bàn tay Mục Siêu phát lạnh, Thẩm Sâm không biết an ủi cậu như thế nào, đành phải dùng sức cầm tay cậu.

Xe hai người tự nhiên dẫn đến chú ý, nhưng cũng không ai nói cái gì, nói thật thì có một số người trước mạt thế đã làm chuẩn bị kỹ càng, kết quả bây giờ đã có điều kiện sinh tồn tốt hơn.

“Hai người muốn đi đâu?” Bác sĩ mặc áo blouse trắng cũng không ngẩng đầu lên thuận miệng hỏi.

“Tiểu Trâu?” Mục Siêu nhướn mi.

“Trời đất, Mục ca, là anh à! Còn vị này là?” Bác sĩ kích động ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao lớn ngồi chung với Mục Siêu.

“Chào cậu, tôi là bạn của Mục Siêu.” Thẩm Sâm tỏ ra hào phóng khéo léo, nếu là bạn của Tiểu Mộc đầu, lưu lại ấn tượng tốt vẫn hay hơn.

Mục Siêu nhìn nhìn xung quanh rồi mới nhỏ giọng nói: “Tiểu Trâu, có thể chạy được thì chạy nhanh đi. Này không phải bệnh đâu, căn bản là không có biện pháp trị……. Chúng tôi tính đi phía bắc thử thời vận……”

“Tôi biết. Nhưng tôi sẽ không đi.” Tiểu Trâu cười nói. “Cha mẹ tôi đều đã chết, lúc tôi về đến nhà thì trong nhà đã trở nên hỗn loạn không chịu nổi. Tôi không có gì vướng bận, ngược lại ở lại đây làm việc cũng khiến tôi dễ chịu hơn.”

Mục Siêu không biết nói thêm gì, đành phải nói câu bảo trọng rồi liền theo Thẩm Sâm đi ra ngoài. Tại thời kỳ này, có người đã không có động lực để sống sót nữa, cho dù có nói như thế nào, đối họ mà nói đều là tương lai xa vời.

Bên ngoài có chút ồn ào, hình như phát hiện ra dị năng giả. Bọn họ nghe người đàn ông ngồi xe bên cạnh nói là con gái bị tang thi quấn lấy, vừa lúc biến dị, người đàn ông vì tự cứu mà từ trong lòng bàn tay phát ra một đạo thủy nhận, cắt đứt đầu tang thi. Sau đó, người đang ông ôm lấy thi thể con gái khóc rất lâu mới bị mang đi.

Mục Siêu tự nhiên hiểu rõ một số sự việc. Tỷ như lần đầu hôn mê mọi người có một nửa khả năng biến thành dị năng giả, hoặc người bị tang thi bắt được sẽ bị biến dị, nhưng tỷ lệ bị biến thành dị năng giả không cao, hơn nữa về sau có thể thông qua kích thích nào đó mà bị biến dị. Chẳng qua tương đối đều là dị năng giả bình thường. 

Thẩm Sâm lái xe đi trên đường lớn, Mục Siêu nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cậu, rất nhanh lại không thấy. Mục Siêu ngưỡng người về phía sau, từ từ nhắm lại hai mắt. Cậu không nhìn lầm, là đám học sinh đó. Đầu lĩnh nhóm nam nữ đó cậu càng quen thuộc không thể quen thuộc hơn. Trương Tĩnh, Lâm Kỳ Kỳ.

“Chúng ta sẽ không chết.” Mục Siêu nhìn Thẩm Sâm, đáy mắt lột xác trở nên vô cùng kiên định.

Vừa mới chỉ trong chốc lát, cậu ngủ mê thấy được kiếp trước của mình, chẳng qua không phải tự mình trải qua, mà lấy ánh mắt của Thượng Đế, nhìn chuyện ngu xuẩn mà cậu đã làm, nhìn kết cục cuối cùng, thẳng đến khi trong trời đất chỉ còn lại mình cậu, chỉ có tiếng gió vù vù xẹt qua bên tai. Trống rỗng khiến con người ta sợ hãi cùng đau xót.

Thẩm Sâm nâng tay sờ sờ đầu Mục Siêu, tóc Tiểu Mộc đầu thật mềm mại, sờ thực thích nha o (* ̄▽ ̄*)o

“Yên tâm, tôi sẽ không để cậu chịu đau khổ dù chỉ một lần.”

Mưa không biết đã ngừng từ lúc nào. Hai người lái xe chạy như bay, trong lúc trời còn chưa có tối hẳn bọn họ phải tìm được một chỗ ở phía trước thích hợp để dừng lại, tang thi vào ban đêm sẽ trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.

Hai người cũng không có xác định tâm ý của đối phương, ngược lại không khí im lặng như vậy khiến cho tình cảm lẳng lặng lên men, khiến hai người đều có cảm giác tình đầu ngượng ngùng.

Thẩm Sâm lúc trước ở trong bộ đội đặc chủng toàn một lũ đàn ông có thể gặp được phụ nữ thì đã rất hiếm, hắn lại trời sinh đã cong rồi, chung quanh toàn một đám Đại lão gia, tự nhiên sẽ không có người như Tiểu Mộc đầu, thắt lưng mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú, hơn nữa hai người thời thơ ấu cơ hồ luôn ở bên cạnh nhau, cho nên thanh mai trúc mã chính là điều kiện tiên quyết. Mà Mục Siêu còn là đứa trọng sinh một đời thì đối với quan niệm tình yêu đồng giới đạm bạc không ít, cậu ở mạt thế sinh tồn bốn năm, cái gì mà chưa từng thấy qua? Lúc trước mọi người để ý liêm sỉ, mạt thế đến thì về sau chỉ cần sinh tồn, cái gì cũng có khả năng xảy ra, cho nên, Mục tiểu gia chính là tự đem mình bẻ cong đó ╮(╯▽╰)╭

…………….

Thẩm Sâm tìm được một thôn trang, hắn không có vào thôn, chỉ ở bên ngoài tìm nơi ẩn nấp thì dừng lại, sau đó lập tức tắt đèn xe cùng động cơ. Hiện tại là mùa hè, tuy rằng thời tiết có chút nóng, nhưng tổng thể so với việc dâng miệng tang thi thì tốt hơn nhiều, huống chi dầu ô tô vẫn còn nhiều, trước mạt thế vẫn là hạn chế mua, nhưng thông qua con đường đặc biệt, hai người chuẩn bị dầu sử dụng cũng chẳng thèm để dành.   

Mục Siêu từ ba lô lấy ra đồ hộp cùng vài cái bánh bao lạnh, ba lô bị giả trang thành cũ kỹ quá hạn sử dụng, Mục tiểu gia thật thông minh! Hai người đàn ông chui rúc trong xe, ăn bánh bao cùng đồ hộp, mở ra một bao cải bẹ, mùi thật nồng. Thẩm Sâm trước kia có chút chịu khổ, mà Mục tiểu gia lại là cha mẹ nuôi nuôi đến lớn! Nhưng bữa cơm này vẫn khiến cậu ăn đến tâm tình vô cùng sung sướng, tính đặc biệt sẽ cho Thẩm Sâm một nụ hôn nồng nhiệt, nhưng mà vẫn nghĩ đến vấn đề da mặt trước đã.

Ăn xong cơm chiều, Mục Siêu nằm trên ghế sau, nhìn sườn mặt Thẩm Sâm ngồi ở ghế điều khiển mà xuất thần.

“Làm sao đấy? Trên mặt tôi có gì à?”

“Không có gì. Chúng ta nhất định sẽ tìm được cô chú cùng Tiểu Lộ!” Thẩm Sâm nhẹ nhàng cười, hắn yêu tính cách này của Tiểu Mộc đầu, chính xác, cô chú cùng em họ là người thân duy nhất của Thẩm Sâm trên đời này, nhưng là người Thẩm gia từ trước đến giờ luôn né tránh, cô chú thấy một Thẩm Sâm ngoài ý muốn cũng có cảm giác vô cùng khó chịu, nhưng mà trên đời này đôi khi chết là một sự giải thoát.

Thẩm Sâm chậm rãi dựa vào chỗ tựa lưng, giữ chặt tay Mục Siêu, thấy đối phương không giãy dụa, nở nụ cười. Nhắm mắt dưỡng thần. Hắn không thể ngủ, bằng không khi nguy hiểm tiến đến lại trở tay không kịp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui