Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Căn cứ Tây Bắc bắt đầu chính thức chiêu mộ nhân viên, chấp hành nhiệm vụ đi vào dãy núi Thái Hành Sơn.

Nhiệm vụ trên bản treo ở đại sảnh, chữ viết màu đỏ ghi nội dung nhiệm vụ. Mà sau nó, còn ghi chú SSS cực rõ ràng. Tiếp sau là cấp bậc nhiệm vụ, ai ai đều biết.

Đội ngũ dị năng nhìn thấy nhiệm vụ này đều túm tụm khe khẽ thảo luận.

Cùng lúc đó, nhiệm vụ dị năng giả trong đại sảnh của mọi căn cứ khắp Hoa quốc, nhiệm vụ thứ nhất đều biến thành nhiệm vụ này, hơn nữa liên tục tồn tại.

Mục Siêu nhìn thoáng qua, liền đi tới chỗ đăng ký. Một hàng dài đứng trước nơi ghi danh. Không ít đội ngũ là vì hỏi thăm tường tận nội dung nhiệm vụ. Chính thức đăng ký lại chẳng có.

“Trời đất! Có người đăng ký nè má ơi!” Trong đám người chợt òa lên một giọng nói kinh ngạc của đàn ông.

Thảo luận của đám người từ điểm đặc biệt trong nội dung nhiệm vụ tức khắc biến thành sắp xếp đội ngũ kia.

Người đứng trước Mục Siêu đã tản bớt. Rất mau đã tới phiên bọn họ.

“Chào anh, làm ơn đưa dấu hiệu đội ngũ dị năng của các anh.” Cô tiếp tân trẻ nở nụ cười tiêu chuẩn. Thái độ kính cẩn.

Mục Siêu đưa dấu hiệu đội ngũ tới. Cô gái trẻ cầm qua quét một cái trên máy.”Cho hỏi nhiệm vụ các anh muốn đăng ký là…?”

“Nhiệm vụ SSS đầu bảng còn nhận được chăng?”

Cô gái tiếp tân kinh ngạc rồi mới lập tức cười nói: “Dĩ nhiên là còn. Trước khi thời gian nhiệm vụ chấm dứt, đội ngũ nào cũng có thể báo danh.” Xác nhận lần nữa, mới đăng ký tin tức tiểu đội của Mục Siêu vào máy tính.

Phàm là người Tây Bắc căn cứ, cơ hồ đều biết rõ thành viên đội Nam chinh khi đó. Cho dù không biết hết người ta, cũng sẽ có chút ấn tượng với đội ngũ mang theo cả con nít này.

Tuy có bọn họ mở đầu, nhưng mọi người phát hiện rằng, nhiệm vụ dù bị hai đội nhận vậy mà vẫn chưa biến mất. Phía sau họ, hò hét ầm ĩ đòi xếp hàng.

“ Chắc chẳng ngon ăn đâu nhỉ?” Mục Siêu ngược lại không đi. Đứng một bên nhìn người đăng ký. Tuy chỉ nhận thức bề ngoài là không đúng.

“Phải, rất nhiều người. Nhiệm vụ này cũng không riêng căn cứ chúng ta.” Bên cạnh đột nhiên toát ra một thanh âm. Mục Siêu xoay người, liền thấy Tiểu Cảnh vẫy tay với mình.

Hoàng Phong thả Quân sư bị hắn quấn quýt lèm bèm nửa ngày mà vẫn không phiền chán ra. “Tiểu Mục à chúng tôi cũng nhận nhiệm vụ này nhưng vì quái gì phải đến Thái Hành Sơn nha? Quân sư mới nói cho bọn tôi biết căn cứ nhất định sẽ lựa chọn người hành động. Chúng tôi cũng bị bị chọn lựa hay sao? Móe ơi tui không muốn tách khỏi Quân sư nhà tui đâu nha oa oa oa…”

Hắc tuyến… Cái cảm giác Nhị Hoàng lải nhải như vậy thân thiết quá chừng nhất định là ảo giác!

Người hai đội hẹn đi ra ngoài. nhiệm vụ bọn họ có thể làm không nhiều. Chi bằng để người khác làm đi.

Họ chưa đi ra ngoài được bao lâu, liền nghe thấy loa phát thanh ven đường, giọng cô phát thanh viên trong trẻo ôn hòa thông báo tin tức. Đồng thời, Đỗ Minh cũng cao hứng vui sướng từ xa xa chạy về phía bọn họ.

Tiến sĩ Khương Hiệp nghiên cứu thành công thuốc biến người thường thành dị năng giả!

Đoạn tin của cô phát thanh viên, khái quát một chút chính là tin tức này.

Tin tức truyền ra, cả quốc ồ lên.

Mà giờ khắc này, chỉ có một mình Tô Viện là đen mặt. Đứng đối diện cô là người thí nghiệm thành công lần này, Đỗ Minh. Mọi người thức thời lui lui, trừ Tô Hàng, những người khác đều lưu lại không gian cho hai bạn trẻ.

“Thứ này trả lại anh.” Tô Viện tháo dây chuyền vẫn luôn đeo trên cổ xuống trả lại cho Đỗ Minh. Mặt nghiêm túc lãnh đạm.

Trên mặt Đỗ Minh vẫn còn nụ cười vui sướng. Mà Tô Viện lần này dường như không nằm trong kế hoạch của cậu, hai loại biểu tình kinh ngạc cùng vui sướng ở trên mặt, khiến cả người có vẻ cực ngốc nghếch. Vòng cổ còn mang theo nhiệt độ cơ thể Tô Viện nằm trong tay, Đỗ Minh vẫn không phản ứng kịp.

Tô Viện thấy cậu ta không nói gì, xoay người muốn đi.

“Tại sao!” Đỗ Minh cuối cùng sốt ruột. Một phen tóm chặt tay Tô Viện.

“Vì sao ư? Anh thích làm dị năng giả đến vậy à.” Hất bỏ sự ấm áp nơi cổ tay. Sải bước đi về phía trước. Đuổi theo người nhà của mình.

Đỗ Minh còn muốn đuổi theo, vừa vặn bị Tô Hàng chặn lại.

Tuy đã biến thành dị năng giả, nhưng Đỗ Minh sao dám dùng dị năng với em dâu tương lai cho được. gấp gáp tới mức chỉ có thể vò đầu bứt tai. Tô Hàng cũng đâu phải gà bệnh. Cản được cậu ta dĩ nhiên bản thân có thực lực.

Nhìn thấy thái độ tuyệt đối hông cho qua của Tô Hàng, mà thân ảnh Tô Viện cũng đã biến mất trong tầm mắt mình. Đỗ Minh cuối cùng buông thỏng tay. Mặt đầy mệt mỏi nhìn Tô Hàng: “Em vợ, em muốn làm gì hả?”

Mặt Tô Hàng lạnh te: “Đầu tiên, anh cùng chị tôi còn chưa có xác định quan hệ chính thức, thậm chí vừa nãy cũng mới chia tay, nên khỏi cần kêu tôi là em vợ này nọ nữa. Đây nhận không nổi.”

Đâm một đao.

“Tiếp theo, anh ngay tới việc chị tôi vì sao tức giận vì lẽ gì muốn chia tay với mình cũng chẳng biết lại còn muốn đuổi theo kéo chỉ về? Trong đầu anh đều là hồ dán hả? Anh căn bản không hiểu chỉ. Còn bàn gì tới tư cách nói thích chị tôi?”

Đâm hai nhát.

“Cuối cùng, chừng nào anh nhận ra bản thân mình sai ở đâu thì hãy tới tìm chị tôi. Bằng không, dù tôi thoạt nhìn giống gà bệnh, anh cũng không phải đối thủ của tôi.”

Nhát thứ ba.

Tô Hàng xoay người rời đi. Nhóc còn phải về an ủi chị mình nha!

Đỗ Minh ở lại bị Tô Hàng dùng kỹ năng ẩn “Đao ngôn” đâm tới máu lênh láng khắp người, sắp khóc ngất ở WC.



Tô Hàng sẽ an ủi Tô Viện? Đùa gì chớ? Miệng nhóc sắc như dao thế kia, sao có thể an ủi người khác được chứ?

Nên loại chuyện này, đều là nhóm phụ huynh đảm nhiệm. Tô Hàng tỏ vẻ nhóc chỉ phụ trách tên thiếu niên kia trước khi chị nhóc đồng ý thì không cho hắn gặp chị là được rồi.

Mục Siêu biết con gái lớn nhà mình vì gì mà nổi giận còn chia tay luôn như thế.

Cậu có nghe Khương Hiệp nói thực nghiệm biến người thường thành dị năng giả có rất nhiều khó khăn. Tỷ lệ tử vong cao tới mức họ căn bản là không dám nghĩ nhiều.

Quan tâm sẽ rối. Tô Viện thích thằng nhóc đó.

Không biết nên than con gái đã lớn hay là ghen tỵ con gái có người nó thích đây nữa. Ai, làm cha khó lắm. Làm sao để giải tỏa được mâu thuẫn giữa con gái cùng bạn trai* nó, cha tốt khó càng thêm khó. (X: * lúc trước đã giải thích lam bồn hữu rồi, nó còn có một tầng nghĩa khác là bạn trai)

Rõ ràng, cha lớn Thẩm đại đại cũng sẽ không lơ chuyện của con gái nhà mình. Kiên quyết đứng cùng chiến tuyến với con trai, nhìn thằng nhóc kia.

“Thật sự không muốn ở bên nó hả?” Mục Siêu gõ cửa, bước vào phòng Tô Viện. Không có màu hồng phấn của con gái, không có poster búp bê, cực kỳ sạch sẽ, một căn phòng nguyên vẹn.

Tô Viện tựa vào lưng giường, không biết mở miệng ra sao. Một bàn tay đặt nơi ngực. Vừa rồi thôi, nơi đó vẫn còn chiếc vòng cổ vô giá. (X: vô giá ở đây là không có gì sánh bằng không phải không có giá trị nhá)

Mục Siêu nhìn ra do dự trong mắt Tô Viện. Tuy luyến tiếc con gái sớm như vậy đã phải gả ra ngoài ( oa oa oa~) nhưng vẫn là thêm tý dầu vô lửa. “Con nghĩ đi, chúng ta nhận nhiệm vụ cấp SSS kia, tên nhóc đó chắc cũng sẽ bám theo chớ nhỉ? Nếu nó đi nhưng lại vì chuyện này mà trong lòng không yên, xảy ra chuyện, con sẽ không hối hận chứ?”

“Cha nhỏ, phép khích tướng vô dụng với con thôi.” Tô Viện bất đắc dĩ nhìn cha mình.

Mục Siêu bĩu môi. Được đó, con cái trưởng thành.

“Ba chỉ nói chút thôi. Bản thân con tự lo liệu. Ba không tham gia vào chuyện củ hai đứa nữa. Nhưng Tiểu Viện nè, ba cùng Thẩm Sâm còn có mọi người trong nhà, đều không muốn con hối hận.” Mục Siêu vuốt ve đầu Tô Viện. Tóc con gái mềm mại. Dù ở mạt thế, cậu vẫn luôn giữ vững nguyên tắc con gái phải dưỡng nhan. Mặc dùng của Tô Viện, tuyệt đối không vì cô nhóc là con gái mà ít đi chút nào.

Hốc mắt Tô Viện nong nóng. Tuy gọi Mục Siêu cùng Thẩm Sâm là cha, nhưng bọn họ nhìn giống anh trai hơn. Tuổi cũng chẳng kém bao nhiêu. Nhưng giờ đây, Tô Viện mới cảm thấy, họ thật sự là ba ba.

Cô nhóc cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua hai người họ bởi vì Đỗ Minh đến tìm cô mà trên mặt lúc nào cũng tra xét tăm tia. Bộ dạng sợ con gái bị cướp đi. Nhưng giờ cô đã thấy.

“Cha nhỏ, con không biết, ít nhất hiện tại con vẫn không rõ.” Trong lòng Tô Viện rất loạn.

Mục Siêu nhún vai.”Có tin tức ba sẽ thông báo coh con. Tiểu Viện nghỉ ngơi một chút cho tốt nha.”

Đóng cửa lại, một lớn một nhỏ ngay cửa nhìn cậu bằng ánh mắt chấm hỏi. Mục Siêu nhẹ nhàng lắc đầu. Một lớn một nhỏ lại quay đầu đi, canh giữ ở cửa.

Phốc, môn thần hả.



Ba ngày, Đỗ Minh không phải chưa tìm tới cửa. Tuy rằng bị khí tràng của cha vợ cùng em vợ đâm chọc, cậu ta đặt câu hỏi với mẹ vợ ( Mục tiểu gia XD), cũng chẳng có chút manh mối a a a a a.

Đỗ Minh còn muốn đi qua, lại bị đồng đội trong ‘Phệ Huyết’ giữ chặt.

“Minh đội ngươi làm gì đi?”

Làm gì đi? Tổng không thể nói phải đi truy tức phụ đi.

“Minh đội chúng ta phải đi rồi, phát thanh thông báo những đội ngũ nhận nhiệm vụ SSS phải tới quảng trường thành trung tập hợp.” Đồng đội níu lấy cậu ta, minh đội khiến mọi người chẳng bớt lo. Haizzz.

Cước bộ vốn đi về trước của Đỗ Minh cũng dừng lại. Hey. Ba ngày này tìm hông thấy Tiểu Viện, giờ đi tập hợp đội Tiểu Viện chẳng phải cũng đã báo danh ư? Họ hông cho mình gặp Tiểu Viện mình còn không thể tự đi hay sao?

Vì thế miễn cưỡng xoay người. Chạy theo đồng đội về phía trước. Thậm chí còn kéo theo đồng đội vừa mới núi cậu ta.

# Chuyển biến của Minh đội quả thực là bệnh nặng! #

Không phụ mong muốn của Đỗ Minh, trong đám đông dị năng giả, tìm được Tô Viện đang đứng thẳng tắp.

Ôi chao chao, Tiểu Viện hình như gầy. Đỗ Minh phát hiện vấn đề này, lâm vào vòng lẩn quẩn tự trách thiệt sâu “Bản thân mình mọe nó sao không săn sóc Tiểu Viện cho tốt”.

Kỳ thật nào phải thế!

Mục Siêu nếu biết Đỗ Minh nghĩ gì, tuyệt đối kêu oan nha! Thiệt thì tâm tình Tô Viện mấy ngày nay không tốt. Bọn họ lập tức không để Tô Viện nấu cơm. Tuy Tần Miên nấu không ngon bằng Tô Viện, nhưng đều dùng nguyên liệu ngon nhất nha! Bổ nữa nè! Thứ tốt không hà! Sao có thể gầy chớ?! Sao có thể hả!

Người tới quảng trường ngày càng nhiều. Mỗi đội tụm một chỗ.

Vì Giản Thành cùng bọn Mục Siêu mơ hồ chiến tranh lạnh, Đỗ Minh với Tô Viện lại xảy ra chút chuyện. “Phệ Huyết” cũng không đứng cùng tiểu đội của Mục Siêu. Ngược lại còn bị chen ra xa tít.

“Rè xẹt!” Tiếng rít chói tai vang vọng trên không quảng trường. Đám người cực kỳ náo nhiệt cũng vì một tiếng này mà im ắng lại. “Mọi người làm ơn im lặng chút!”. Đã im rồi nè!

“Các vị, tôi là Giản Thành. Hẳn không ít người đã biết tôi nhỉ.” Giản Thành cầm loa đứng trên nóc một chiếc xe. Nhìn cao thiệt cao. “Như chư vị đã biết, nhiệm vụ lần này của chúng ta là cấp SSS, hệ số nguy hiểm tới mức chúng ta không thể hình dung được. Tuy rất cảm ơn mọi người lần này đã tích cực hăng hái báo danh. Nhưng thiệt xấu hổ, chúng tôi sẽ lượt bớt một ít người.”

Lời gã vừa ra miệng, đám người lại lần nữa ầm ĩ, cơ hồ chẳng còn nghe thấy Giản Thành nói gì.

“Rè kít!” Lại thêm một tiếng. Chẳng qua lần này như thứ gì đó cào trên thủy tinh, cái loại âm thanh này khiến toàn thân người ta nổi da gà cực kỳ khó chịu gai người.

Đám người lại lần nữa im bặt, nghe giọng Giản Thành bất đắc dĩ nói: “Chúng ta áp dụng phương thức so đấu. Hơn nữa lần này không chỉ riêng Tây Bắc căn cứ chúng ta, khắp nơi trên Hoa quốc thậm chí là thế giới đều phái người đến tham gia.”

Thì ra muốn dùng hỗn chiến nha.

Dựa theo nhân số hiện tại, có khoảng ba ngàn người báo danh. Đây là kết quả mà bọn họ cân nhắc cấp bậc dị năng mãi mới ra được. Giờ đây nhóm dị năng giả có thể đứng ở đây hoặc tới căn cứ này, đều là đội ngũ đã ngoài trung kỳ cấp năm.

Tỷ thí chia làm năm ngày. Mỗi ngày căn cứ sẽ dựng một lôi đài ở một kho hàng, gần sáu trăm người sẽ so đấu trên đài đó. Mỗi lần chỉ giữ lại mười hai người.

Suy cho cùng cũng chả biết bên trong Thái Hành Sơn là tình huống gì. Quá nhiều người tiến vào có lẽ sẽ bứt dây động rừng này nọ. Dưới sự thảo luận cộng nhất trí của thượng tầng và viện nghiên cứu, quyết định đi vào chỉ khoảng 60 người. Do Giản Thành dẫn đội.

Đã là nhiệm vụ nguy hiểm cực độ, hiển nhiên phần thưởng cũng sẽ không ít. Rất nhiều người cho dù chỉ hướng về phía phần thưởng này cũng sẽ ráng chen một chân vào, càng miễn bàn suy nghĩ muốn cứu người nước mình trở từ tay nhóm người ngoại quốc.

Không chỉ dị năng giả, còn có người từ quân đội. Mọi người cũng chờ đám người nước ngoài đến đây. Tuy ngôn ngữ không thông, nhưng dùng tới dị năng thì không giả dối được tý nào.

Tỷ thí ngày đầu tiên của Mục Siêu cùng Thẩm Sâm đã xong. Hai người là cùng một ngày. Rất nhiều người biết thực lực của họ đều ngầm thở phào. Bất quá cho dù cùng một ngày, hai người cũng thuận lợi được chọn.

Kế tiếp. Tô Hàng thiếu chút nữa liền bị lọt ra, mờ mịt đứng vị trí thứ mười hai. Những người khác đều thuận lợi tiến vào đội thăm dò Thái Hành Sơn. Trong ‘Lôi Đình’, chỉ có Lôi lão đại, Tiểu Cảnh, Quân sư cùng Nhị Hoàng. Thằng choai choai Nhị Hoàng vì hay lải nhải, chút xíu nữa là đánh nhau với người cùng tổ thắng.

Còn Đỗ Minh? Thiếu niên vừa trở thành dị năng giả này bị đánh thảm. Nhưng vừa vặn cấm tên ở hàng thứ mười hai.

Tô Hàng tỏ vẻ cảm thấy cùng tên này bằng hạng thì cậu nhóc thật sự là một con gà bệnh oa.

Tô Viện nhịn không đặng nhìn về phía Đỗ Minh bị đánh thành đầu heo. Đỗ Minh sau khi thắng, cơ hồ là bị nhóm bạn trong đội nâng ra. Máu me đầy mặt, quần áo bị cháy từng lõm từng lõm. Còn có dấu cắt của phong Nhận. Cả người đều là máu. Tuy miệng vết thương không sâu, nhưng thắng ở chỗ nó nhiều nha. Nên Đỗ Minh thoạt nhìn mới thảm như thế.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Tô Viện. Đỗ Minh nâng mắt lên nhìn lại, vừa lúc chộp được tầm mắt kích động vội dời đi của Tô Viện.

Vợ yêu nhìn mình ôi chao. Tuyệt quá. Hít —— đau đau đau… Vợ yêu xuống tay thực ác quá à. Nhưng có tiếp xúc là có tiến bộ!

Đối thủ của Đỗ Minh? Sáu trăm người đâu! Tô Viện “rất không may” rút trúng tổ của Đỗ Minh. Vừa bắt đầu đã đuổi theo đánh Đỗ Minh. Bởi vì là vợ yêu, Đỗ Minh không dám đánh lại.

Hai người trẻ tuổi đuổi đuổi đánh đánh dọa ngây đơ một đám người. Nhưng rất mau, hỗn chiến bắt đầu. Mục tiêu của Tô Viện tuy là Đỗ Minh, nhưng khi những người khác đánh Đỗ Minh cô nhóc liền hất ra một phong nhận. Đỗ Minh cũng làm y thế.

Hai người chính là tiết tấu yêu nhau giúp nhau giết chớp nhoáng quả thực đâm mù mắt nha.



Sáu mươi người, ngay tới Phi Ly cũng có mặt trong đó.

Vốn có người tỏ ra khinh bỉ cười nhạo với bé con mới năm tuổi này, nhưng trong ngày hỗn chiến thứ năm, bọn họ mau chóng cười hết nổi. Nếu không phải Mục Siêu ở đó lên tiếng ngăn cản, ngày hỗn chiến hôm đó chả biết có bao nhiêu người chết dưới sự xem thường của mình.

Phát hành lý cho mỗi người.

Nghỉ ngơi một ngày, sẽ lập tức xuất phát. Đi về hướng Thái Hành Sơn.

Cái hôm nghỉ ngơi, Khương Hiệp tới gặp Mục Siêu. Hai người đóng cửa, chả biết nói chuyện chi. Khi đi ra, sắc mặt Mục Siêu cực kỳ khó coi.

Trong mắt Khương hiệp lộ ý xin lỗi, nhưng lại rất kiên định.

Thẩm Sâm nhìn bộ dáng Giản Thành chẳng hiểu gì, biết ngay gã cũng chẳng rõ hai người nói chuyện chi. Khương Hiệp liếc mắt nhìn qua, ý tứ hàm xúc cảnh cáo rất rõ ràng.

“Sắc mặt em không tốt.” Thẩm Sâm nắm tay Mục Siêu nói.

Chuyện Mục Siêu suy nghĩ bị câu nói này của hắn phục hồi lại tinh thần. “Không có gì.” Cậu nở nụ cười trấn an Thẩm Sâm, bước nhanh về phía trước. Rành rành là đang trốn tránh. Thẩm Sâm không vui nhíu mày, nhưng cũng không hỏi thêm.

Ban đêm. Hai người ôm nhau ngủ. Là buổi tối đầu tiên không trao đổi nói chuyện. Chỉ là thân dán thân. Gì cũng không nói.

Tác giả có chuyện muốn nói: chương tiếp phỏng chừng cũng bị khóa. Ngao ngao ngao….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui