Nắng mau nghiêng chếch chiếu lên người mọi người đang nghỉ ngơi, mạt thế tới giờ, bọn họ không còn chú ý hưởng thụ loại ánh sáng ngời ngợi làm cho tinh thần thoải mái như vậy nữa.
Trong doanh địa một mảnh an bình, duy chỉ có phần khu vực nhỏ là có chút không khớp. (X: doanh địa – nơi đóng quân)
Giản Thành ngồi chồm hổm một bên, tay bưng điểm tâm, hương thơm kích thích bụng đói kêu vang, nhưng gã lại chả có chút cảm giác muốn ăn. Là một thành viên mạt thế, là một dị năng giả, gã có thể làm được gì? Nếu hôm nay, người đi vào hang động không phải Mục Siêu, mà là gã, vậy tuyển chọn làm mọe gì?
Mục Siêu đứng lên, miễn cưỡng vui cười không phải là tính cách của cậu.
Đưa một tay qua, Tô Hàng bị cậu dùng lực ôm vào trong ngực, "Nè, không nên bày ra biểu tình trầm trọng như vậy chứ."
"Ba nói dễ nghe quá ha." Tô Viện tức giận lườm mắt cha nhỏ không chút đứng đắn. Rõ ràng là vấn đề liên quan đến tánh mạng mình, ba vậy mà ra vẻ không thèm để ý chút nào. Nhưng trong lòng thực sự có lưu ý hay không, thì khó nói.
Thật ra Mục Siêu cũng chả có bao nhiêu sợ hãi hay hối hận. Kiếp trước trải qua nhiều chuyện như thế khiến cậu cảm thấy cuộc sống bây giờ chợt như mộng.
Nhìn nhìn, có vợ nè, có con cái, có bạn bè. Còn bất mãn gì nữa chứ? So với kết cục khi đó mà nói... Chỉ là, chỉ là có chút chẳng cam lòng mà thôi.
Vỗ vỗ vụn cỏ khô trên người. Mục Siêu đưa tay làm chữ "V". Cậu nào dự định lén trốn đi đâu, làm vậy thì không tôn trọng người thân bạn bè của mình quá rồi.
"Ba ngay bây giờ sẽ đi cứu vớt thế giới nha. Mọi người nghìn vạn lần không được quên tôi." Bưng chén canh lên tiếp một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà nuốt xuống. Đây chính là cơm con gái yêu nhà cậu làm, nào có đạo lý lãng phí.
Từ không gian moi ra vật tư như ngọn núi nhỏ. Ăn mặc chi tiêu mọi thứ đều đầy đủ. Các con của cậu khi ở dưới cánh chim của cậu hạnh phúc như vậy, nếu lần này chẳng về...
Động tác này rõ ràng đâm vào chỗ thương tâm của mọi người. Tô Hàng nhe răng trợn mắt vứt một túi thức ăn lên người cậu. "Bọn con không cần! Cha đi nhanh rồi mau quay lại! Cha không nuôi bọn con thì ai nuôi đây hả! Hiện tại muốn ném bon con cho người khác, muộn rồi!" Cho tới giờ Tô Hàng chưa từng đỏ mặt trước ai, Tô Hàng trước tới giờ vẫn một dạng mặt tê liệt chẳng thèm để ý gì mọi chuyện chung quanh, lần đầu tiên nóng nảy tới độ như vầy. (X: đỏ mặt có hai ý là thấy người mình để ý hoặc tức giận)
"Được rồi được rồi." Mục cực kỳ bẹp bẹp miệng. Chịu đựng suy nghĩ ôm con thật chặt. Cậu sợ lỡ như ôm rồi, sẽ chẳng thể nào... buông ra được nữa.
Vừa chuẩn bị đi, chỉ thấy Thẩm Sâm lặng lẽ đứng lên, không nói một lời đứng sau lưng cậu. Mục Siêu muốn nói gì đó. Nhưng vẫn nhịn xuống. Hai người dưới ánh mắt trông theo của mọi người, dần dần đi sâu vào rừng rậm.
...
"Anh theo em thiệt đấy à." Mục Siêu ngoài miệng oán trách. Hành động lại không chút bị liên lụy bởi hành vi "Tùy hứng" của đối phương. Hôm qua đã nói rồi, cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Căn cứ vào tin tức Thẩm Lộ cùng Kiều Viễn cung cấp. Đi thẳng về phía bắc của doanh địa, trên đường phải chú ý một số thực vật đặc biệt để thay đổi phương hướng. Mới có thể thấy sào huyệt của khủng long cái kia.
Hai người đều chẳng có nghiên cứu này nọ với đám thực vật, không thể làm gì khác hơn là cắm đầu đi tới.
Thỉnh thoảng có tiếng khủng long gầm thét cùng với cả mặt đất rung chuyển nhắc cho rõ chúa tể của mảng khu vực này đến tột cùng là của ai. Thẩm Mục hai người chỉ có thể cẩn thận cẩn thận lại cẩn thận. Nếu chỉ thả lòng một phần tâm, liền sẽ trở thành điểm tâm nhỏ trong miệng khủng long. Chậc chậc.
Ở đây đặc biệt tối rất nhanh. Mục Siêu đầy mặt bất đắc dĩ. Tối mà đi tiếp thì quá nguy hiểm. Hai người buộc lòng phải nghỉ ngơi tạm trên một cây đại thụ. Không dám châm lửa. Tuy lửa có thể xua đuổi dã thú, ở một chốn như phiến rừng nguyên thủy này cũng được thông qua, nhưng chắc chắn đồng thời cũng chỉ rõ phương hướng con mồi cho đám dã thú luôn ẩn núp trong bóng đêm.
Không có lửa ấm, đêm mùa đông lạnh tận xương tủy. Mục Siêu chà chà mu bàn tay của mình. Dính sát vào lòng ngực phía sau, hai cánh tay vừa nâng lên một chút đã đem cả người cậu vây vào trong lòng.
Hai người gấp rút đi, trên đường cũng không nói gì nhiều, chỉ im lặng rồi lặng thinh.
Thẩm Sâm tuy không phải dị năng giả hệ hỏa, nhưng lôi hệ là từ một loại hợp chất đơn giản của dị năng hệ hỏa biến thành hợp chất phức tạp, bản thân hắn liền có hạt giống lửa. Mục Siêu cảm thụ độ ấm phía sau, làm lòng cậu vốn bàng hoàng phảng phất như tìm được chốn bình yên.
"Ngủ đi, mọi thứ có anh." Có anh bên em, bất kể sống chết.
Cảm giác cánh tay bên hông siết chặt, Mục Siêu chậm rãi mỉm cười. Bọn họ có gì phải sợ chứ? Thành công, cậu cùng vợ, cả con nhỏ sẽ có một cuộc sống an ổn. Thất bại, toàn thế giới sẽ chôn cùng họ. Quan hệ gì ư? Dù kết quả xấu nhất, cũng chỉ là hai người họ cùng nhau tự tử mà thôi.
Mục Siêu nào phải kẻ thiện nam tín nữ. Sẽ chẳng nói lời "Nếu như tôi chết, bạn nhất định phải hoàn hảo sống sót". Cậu mổ Thẩm Sâm, như Thẩm Sâm hiểu cậu, hai người chẳng thể nào vứt bỏ đối phương để có thể sống sót trên cõi đời này. Thay vì tăng thêm đau khổ, không bằng cùng nhau trở về. (X: mổ trên đọa trên là chụt chụt đó)
...
Kiều Viễn trước đó đã bàn bạc xong xuôi với Thẩm Sâm và Mục Siêu. Phối hợp với Giản Thành tập hợp những người sống sót ở doanh địa lại. Họ yêu cầu hành động riêng lẻ. Những dị năng giả đều là nhân sĩ thông qua thẩm định tuyển chọn, tuy năng lực có ưu thế vượt trội, nhưng thân là dị năng giả vượt bậc tư duy sẽ cầm giữ suy xét của bọn họ đối với tương lai.
Ai có thể xác định, sẽ vì một kẻ cá biệt có lòng riêng mà không mang tới tai ương ngập đầu cho mọi người?
Có người oán giận, có người trầm mặc, có người đứng một bên chẳng biết nghĩ gì.
"Các vị, nếu chúng ta là đội viễn chinh, thì nên làm việc của mình!" Giản Thành đứng tại chỗ, "Hiện tại, chúng ta đã có đội viên đi trước với mục đích điều tra, những người còn lại chia thành hai đội, từ hai hướng khác nhau tìm kiếm nguồn gốc mạt thế."
Tô Hàng đứng một bên, cường hóa thị lực khiến nhóc nhìn rất rõ ràng nét mặt từng người khi nghe Giản Thành nói.
Tuy bọn họ không phải quân chủ lực tiêu diệt ở mạt thế, thế nhưng căn cứ phân tích của Mục Siêu, mạt thế tựa như một trận pháp, ý thức từ cái lần cậu chứng kiến trong không gian nọ, nếu như lấy khối đá từ Trường Bạch Sơn với vị trí địa lý kỳ lạ. Chỗ của tảng đá đỏ chính là trung ương trận pháp. Tiếp đó bốn phía đã được khởi động, việc họ phải làm, là tìm cho được tất cả giác trận, một kích phá hủy. (X: giác trận – cạnh góc trong một trận pháp)
Nói tình huống cho Khương Hiệp, Khương Hiệp liền cùng tất cả nhân viên nghiên cứu tìm hiểu triệt để về trận pháp cổ, rốt cuộc tìm được vùng đất này có tồn tại khoảng chừng ba giác trận.
Lại chia thành tam đội, sáu người bọn họ còn có Giản Thành và Đỗ Minh, phải nằm vùng trong ba đội ngũ, không chỉ đề phòng có kẻ trộm bên trong, còn phải rang sức phá hủy giác trận.
...
"Bọn họ hẳn là đã lên đường rồi?" Mục Siêu chém đứt cành cây vướng víu, càng tiếp cận mục tiêu, cây cối càng xanh um tươi tốt, thật chả hiểu kỹ năng tìm đường của Kiều Viễn cùng Thẩm Lộ rốt cuộc được bao nhiêu điểm đây nữa, sao cái chỗ bí mật như này cũng bị họ phát hiện cho được.
"Chớ lơ là." Thẩm Sâm kéo qua Mục Siêu né khỏi một cái bẫy.
"Biết rồi. Không lâu nữa đâu." Ngồi chồm hổm dưới đất nghiên cứu, mông nhỏ mặc quần màu vì động tác của cậu mà nhếch lên, đỉnh đạc hiện ra trước mắt người sau lưng.
"Không giống Kiều Viễn... Này! Anh làm gì đấy!" Mục Siêu cảm giác mông bị xoa nắn thì hoảng sợ, nhào tới trước, trước mặt là bẫy nha!
Lưng quần căng chặt, cả người lại bị kéo ra khỏi khu vực bẫy.
"Đờ mờ, Thẩm ngu ngốc anh phát tình méo gì đấy?!" Tay người phía sau vẫn còn lót dưới mông cậu, còn nhéo nhéo.
Tình huống vừa rồi Mục Siêu suýt chút rơi vào hố bẫy cùng Thẩm Sâm kinh ngạc ra một thân mồ hôi, vô thức kéo đối phương đồng thời hắn cũng phát hiện mình không đúng.
Bàn về tự chủ, Thẩm Sâm mà nhận thứ hai, thì chẳng ai dám xưng đứng nhất. Nhưng cứ cố ý lúc liên quan tới tánh mạng, hắn lại không khống chế được mình. Tuy nhiên cảm xúc trên tay thiệt tốt quá trời.
Thẩm Sâm đứng lên, nhìn khắp nơi. Hắn không cảm thấy có người nhìn họ chăm chú hay không, có lẽ năng lực đối phương rất mạnh. Nhưng chung quanh mang tới cảm giác rất khó chịu.
Mục Siêu hiển nhiên cũng không kéo dài ý đồ truy tới cùng, một tay giơ đường đao chắn chéo trước người mình. Đàn ông nhà mình thôi mà, sờ một cái cũng chẳng mất miếng thịt nào, ha ha.
Bụi cây thoáng chốc rung lắc, Thẩm Sâm híp mắt, dị năng vận sức chờ phát động.
"Òm òm ~" buội cây cao bằng hai người đột nhiên phát ra âm thanh. Nghe ra còn rất vui sướng.
Này... Hai người liếc nhau, tiếng kêu này không giống như là một đối thủ lợi hại.
Lá cây rung rinh, hình như có gì đó muốn đi ra từ trong đó.
Mục Siêu nắm chặt chuôi đao, sát khí dần hiện.
"Òm ọp òm ọp ~" cùng lúc một con màu xanh thẫm gì đó nhảy qua tầm mắt hai người, Mục Siêu xông lên quơ đao, rồi lại gắng gượng dừng lại bước tiến của mình.
"Đệt." Tình huống gì đây?
...
Đoàn người lẳng lặng mai phục trong lùm cây rậm rạp, dù trên mặt đất khí lạnh tận xương, dù cành cây thỉnh thoảng lại đâm chích da thịt lộ ra ngoài không khí, nhưng tiểu đội người này, lại chẳng ai mảy may dám động đậy.
Trước mắt là cái thứ cao chừng mười tầng lầu, da sần sùi thô ráp, móng vuốt trước sắc bén, đầu to lớn cùng hơi thở trắng toát nóng rực với cái miệng to như chậu máu dính đầy thịt vụn.
Mùi máu tanh khiến mọi người vô cùng khó chịu. Mà phải nhìn thẳng một con khủng long đang cơm nước càng khiến bọn họ không thể chịu được.
Bất quá cũng may, có lẽ mùi máu tươi đã che lắp mùi trên người họ. Con quái thú to đầu kia không phát hiện bọn họ cách rất gần.
Giản Thành ra dấu tay, để mọi người từng tý từng tý lui về sau. Cách chỗ giác trận còn một đoạn, mà chỗ của con khủng long này là đường phải đi qua. Giản Thành dự định chờ chút, gã không muốn phát sinh xung đột không cần thiết với con khủng long này.
"Rắc soạt." Tiếng cành cây bị gãy đứt trong không gian vắng lặng lại dị thường rõ ràng.
"Gào." Đầu to hơi ngừng lại, chậm rãi giơ lên. Chi sau tráng kiện mạnh mẽ từng bước một đi tới chỗ mọi người đang ẩn núp. Mỗi bước đều làm cho mặt đất khẽ rung động.
Giản Thành nuốt nước miếng, thân thể từng chút từng chút di chuyển về sau.
Lúc này, xuất hiện trước mặt gã là con ngươi sắc vàng to như chậu rửa mặt. Giản Thành cảm giác mình sắp ngộp tới nơi. Bị phát hiện.
"Ai cứu mạng a! Tôi không muốn chết!" Phía sau đội ngũ có người muốn trốn chạy, thấy cận cảnh con quái vật trước mắt, nhận ra thực lực hai phe cách xa nhau, tinh thần kiên trì hơn mười ngày lập tức vỡ nát. La to muốn chạy khỏi nơi này.
Đầu khủng long chợt giương lên, nhìn chằm chằm cái người đang bỏ chạy kia rồi lập tức đuổi theo.
Giản Thành tức khắc mang theo mọi người xuất phát đi về trước. Mạt thế biến nhân tính thành hờ hững ích kỷ vào thời khắc này biểu lộ vô cùng rõ ràng.
Có người trong khi chạy trốn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ nhìn thôi, lại thành ác mộng của gã về sau. Khủng long to lớn dùng răng nanh xé rách người kia, thân thể cơ hồ là bị cắn ngang eo đứt rời khóe miệng người đó không ngừng tràn ra máu bọt. Rất nhanh chảy tràn trên mặt mũi. Mà tay người đó còn đang gắng sức nện lên đầu khủng long.
"Đi mau!" Thấp giọng mắng, bước tiến của Giản Thành nhanh hơn. Mùi máu tươi nơi này quá nồng. Chỉ sợ tiếp nữa sẽ đưa tới càng nhiều khủng long muốn chia một chén canh.
Mọi người cuống quít chạy khỏi nơi đó, gấp rút như ngựa không ngừng vó hướng về mục tiêu. Cành cây xẹt qua da, cảm giác trận trận đau đớn nhưng không thể để ý xử lý. Họ thầm mong hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhanh, mau chóng về nhà. Dù là mạt thế, so ra tốt hơn ở đây nhiều lắm.
...
"A Sâm, đây rốt cuộc đây là đồ chơi gì thế?" Mục Siêu buồn bực nhìn khủng long nhỏ chỉ cao tới đầu gối đang lượn quanh chân cậu.
"Sao anh biết." Xác định không có nguy hiểm, nhưng Thẩm Sâm vẫn không hoàn toàn buông lơ cảnh giác quan sát xung quanh, tinh tế nhìn con vật nho nhỏ kia.
Da ngoài màu lục thẫm, khỏa răng nanh lộ ra bên ngoài của nhóc ta liền biết cũng chẳng phải để trưng cho có.
"Òm òm gào ~" tựa hồ muốn xác minh suy nghĩ của hắn, quái vật nhỏ phát ra một tiếng kêu thanh thúy. (X: kh phải tiếng ếch đâu, nhưng bạn nào coi phim khủng long hay công viên kỷ jura thì tự liên tưởng tiếng kêu nha)
Khóe miệng tổ hai người thực tế - hộ chuyên nhặt em bé giật giật. Có con khủng long nào lại kêu như gà gáy thế không chứ?
"Không cần lo cho nó, cẩn thận khủng long mẹ liều mạng với hai ta." Thẩm Sâm nghỉ ngơi chốc lát. Đứng dậy.
Mục Siêu nháy mắt mấy cái. Hơi bất đắc dĩ buông ra khủng long con đang vui đùa với chính. Trong thế giới khủng long, mẹ đối với trứng, muốn chiếm khủng long con làm của riêng cũng không cần che lắp làm gì. Nếu bé con này mà theo họ rồi xảy ra chuyện không hay, khủng long mẹ phỏng chừng sẽ tìm hai người họ sống mái mất.
"Òm òm?" Tại sao bạn thơm thơm không chơi với mình nữa nha? Khủng long nhỏ nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn cái người cao hơn nó rất nhiều kia.
"Đi đi đi đi, đi tìm mẹ mày đi." Mục Siêu xua khủng long con như lùa gà con.
"Òm òm ngao?" Mẹ là cái gì? Ăn được hông?
Mục Siêu đã làm ba hiển nhiên tình thương của mẹ [ý lộn] tình thương của cha tràn lan, không đành lòng dòm khủng long con, ngồi xổm xuống quay đầu lại nhìn tên đàn ông nhà mình.
Thẩm Sâm đỡ trán, nhìn biểu tình một lớn một nhỏ giống nhau như đúc. Shiii ~ đầu đau tợn.
"Lúc nào rồi, còn mê chơi." Nắm cánh tay Mục Siêu, vô cùng cương quyết kéo thanh niên rời đi. Không chút để ý tới khủng long con lảo đảo đi theo phía sau bọn họ.
Mục Siêu đành chịu, chỉ còn cách im lặng theo sát bước chân. Còn ở đó quậy tiếp, đàn ông nhà cậu lại bực thêm cho coi.
# luận về cách đâm thủng người đàn ông nhà mình đang sửng sỉa tức giận một cách khó hiểu #
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 2333 đã lâu không thêm chương mới...