Lời này càng làm cho Tiểu Lam muốn cào chết anh ta.Tần Nhất nhìn lướt qua Lâm Thanh: "Không phải gà."Lâm Thanh lại hỏi: "Vậy là chim sao? Nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy con chim nào béo như thế."Lâm Thanh trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Lam, con chim này rất mập, lại nói đã lâu rồi anh ta chưa được ăn qua thịt tươi mới.
Mặc dù con chim này có chút nhỏ, nhưng vẫn có thể nhét kẽ răng.Nhìn thấy mắt Lâm Thanh bắn ra lục quang, khóe miệng Tần Nhất giật giật.Cô duỗi ngón tay thon dài ấn Tiểu Lam trong ngực đang không ngừng vùng vẫy muốn xông ra cào mặt con hàng ngứa đòn nào đó, sau đó cảnh cáo nhìn thoáng qua Lâm Thanh: "Là chim, nhưng không phải dùng để ăn, Tiểu Lam là sủng vật của tôi."Lâm Thanh sửng sốt giây lát, sau đó mới phản ứng kịp Tiểu Lam trong miệng Tần Nhất là chỉ con gà béo, a không, là tên của con chim béo kia.Anh ta có chút tiếc hận liếc nhìn Tiểu Lam, con chim béo mập như vậy thế mà không thể ăn, thật sự là đáng tiếc.
Ai bảo vật nhỏ này lại lọt vào mắt Nhất Nhất đây.Lâm Thanh buồn bực mở miệng: "Tôi biết rồi."Đang nói thì Vân Hoán vừa xử lý xong nguyên liệu thức ăn từ trong bếp đi ra.
Anh liếc mắt liền thấy được Lam béo tròn vo thành một cục trong ngực thiếu niên, tiện tay tóm Lam béo nhấc lên: "Gà béo, từ đâu tới?"Tiểu Lam liên tiếp chịu đả kϊƈɦ, trong lòng tràn đầy bi thương.
Lại bị xách, đây là lần thứ hai, đã nói nó là Phượng Hoàng vĩ đại rồi cơ mà! Không phải gà, không phải gà, không phải gà, chuyện quan trọng phải nói ba lần.Tần Nhất vừa định mở miệng, Lâm Thanh bên kia không ăn được thịt đau buồn lên tiếng trước: "Nó là do Nhất Nhất mang về, nói là muốn nuôi."Vân Hoán nghe xong thì quan sát Lam béo đang giãy giụa vô cùng lợi hại trong tay từ trêи xuống dưới một lượt.
Ừm, con vật này có một bộ lông màu lam ngược lại trông rất xinh đẹp, đặc biệt là ba sợi lông ngốc ngốc vểnh lên ở trêи đầu, cực kỳ giống dáng vẻ người nào đó lúc vừa mới tỉnh ngủ.Vân Hoán ném Lam béo vào trong ngực Tần Nhất, em trai nhà mình muốn nuôi sủng vật, anh làm anh trai sao có thể không đồng ý chứ."Đặt tên chưa?"Ý tứ này chính là đồng ý cho Tiểu Lam lưu lại.Tâm tình Tần Nhất vui vẻ, đuôi mắt phượng cong lên, thiếu niên lạnh nhạt đột nhiên trở nên dịu dàng vô hại, ngoan ngoãn như một con thỏ: "Ừm, gọi Tiểu Lam."Mỗ chim uy vũ hùng tráng nào đó: "..."Nó thật sự không muốn lấy cái tên nữ tính như gọi bé gái nhà bên như vậy, còn đâu hình tượng khí phách uy vũ của nó...Vân Hoán sờ đầu Tần Nhất: "Ừm, rất thích hợp."Con nào đó trực tiếp giả chết.Cứ như vậy, Tiểu Lam thành công trở thành sủng vật của tiểu đội Vân Hoán.Lúc nửa đêm, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh huyên náo, giống như tiếng gió thổi qua đồng cỏ.Mắt phượng lạnh lùng sắc bén đột nhiên mở ra, nhìn Tiểu Lam đang vùi đầu trêи bả vai cô ngủ say, khóe miệng khẽ nhếch lên, tới rồi."Này, bà khẳng định mấy người bên trong đều đã hôn mê?" Một giọng nam thô kệch vang lên."Vâng, vâng, yên tâm đi, tôi, tôi đã thả thuốc mê vào trong nước bọn họ dùng, chắc chắn tất cả bọn họ đều ngất đi rồi." Người phụ nữ khúm núm nói."Vậy thì tốt, hừ, bà phải biết, nếu bà không hoàn thành được nhiệm vụ, đứa con gái xinh đẹp kia của bà..." Ngoài cửa, một gã đàn ông âm trầm với giọng nói the thé nhìn thoáng qua người phụ nữ tiều tụy trước mặt.Người phụ nữ vừa nghe thấy gã ta nhắc tới con gái của mình, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt cầu khẩn nhìn gã, bên trong miệng lẩm bẩm nói: "Không cần, van xin các người tha cho con gái của tôi.
Nó mới mười bảy tuổi thôi, van cầu các người buông tha cho nó, tôi làm, cái gì tôi cũng đều làm."Gã ta không kiên nhẫn quát khẽ: "Câm miệng, lão Đại vừa ý con gái bà là may mắn của bà, còn lắm mồm như thế làm gì.
Tốt nhất là tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ, lão Đại còn đang chờ đấy.".