Em trai ấy mà, vẫn nên tự mình chăm, để người khác dưỡng anh cũng không yên tâm.Mấy ngày gần đây Tần Nhất cũng đã quen thỉnh thoảng người này sẽ dắt tay cô kéo đi, mặc dù không quá quen thuộc cùng người khác thân cận như thế, nhưng thời gian dài, cũng không phải quá bài xích.Bị nhét cho một nắm cơm chó, Lâm Thanh yên lặng đi theo sau Vân Hoán.
Nhìn thấy tay hai người đan chặt vào nhau, nội tâm anh ta một mảnh xoắn xuýt.
Rốt cuộc anh ta có nên nói cho lão Đại biết là anh đọc sai sách công lược rồi hay không? Anh ta chỉ sợ đến lúc đó lão Đại mà thẹn quá hóa giận, chắc chắn anh ta sẽ rất thảm.Chỗ giam giữ Vương Ổn Ổn trước đó Vương Cầm đã nói với bọn họ, Phạm lão đại khá ưng ý Vương Ổn Ổn.
Vì không muốn cô ấy bị ủy khuất nên đã nhốt một mình cô ấy trong một gian nhà đơn độc, đến khi cô ấy đáp ứng gã mới thôi.Đám người Tần Nhất cẩn thận tránh người đi qua đi lại, thành nhỏ dưới đất này tổng cộng có hơn một trăm gian phòng.
Người của Phạm lão đại và thôn dân còn sống cộng lại cũng không nhiều, cho nên nhiều chỗ đều trống không.Theo lời Vương Cầm nói, Phạm lão đại thường ở một mình một gian nhà, người của gã, bao gồm cả những thôn dân về sau đầu nhập vào đội ngũ của gã, đều ở cùng một chỗ, là gian nhà lớn nhất ở nơi này, nhóm Tần Nhất liếc mắt một cái là thấy được.Mà Vương Ổn Ổn thì bị giam trong một gian bên trái gian nhà lớn nhất đó.Nhóm Tần Nhất nhanh chóng đi tới gian nhà Vương Cầm nói tới, trêи đường đi nhìn thấy vài người, nhưng đám người này đều đang ung dung đi dạo, không hề phát hiện ra nhóm Tần Nhất."Hì hì, tiểu mỹ nhân trong này thật là đẹp, chỉ tiếc tính tình quá bướng bỉnh, hiện tại vẫn chưa chịu cúi đầu." Một gã đàn ông cười bỉ ổi, híp híp mắt nhìn vào cửa sổ, tựa hồ muốn thông qua cửa sổ này nhìn thấy người bên trong."Có gì đâu, nói không chừng lão Đại chính là thích tính tình này.
Phụ nữ nha, như vậy mới đủ vị, những ả mà thuận theo, tao còn thấy chướng mắt đấy, rất không thú vị." Một gã khác thì thầm nói."Bọn mày đoán xem lúc nào lão Đại có thể ăn được thịt, tao thấy không lâu nữa đâu.
Vừa rồi bọn mày không thấy được bộ dáng gấp như khỉ của lão Đại khi tiến vào đấy thôi, chỗ này này, phồng rất to." Gã bỉ ổi cười cười thần bí, dùng ngón tay chỉ xuống hạ thân mình.Đồng bạn của gã cũng nở nụ cười bỉ ổi: "Mày đừng nói nữa, con mẹ nó chứ, đều sắp không chịu nổi rồi.
Không được, đêm nay tao phải đi tìm người đàn bà Cố Lan kia thoải mái một chút mới được."Tám thêm vài câu, mấy tên đó liền rời đi, loáng thoáng vẫn còn có thể nghe được tiếng cười phóng đãng vọng lại.
Nhưng sắc mặt Tần Nhất lại trầm xuống, nhìn về phía gian phòng giam giữ Vương Ổn Ổn, mắt sắc càng toát ra nguy hiểm, trong đôi mắt phượng che kín sương lạnh.Nếu Phạm lão đại dám đụng vào cô ấy, cô nhất định sẽ phế đi thứ đó của gã.Trong phòng, Phạm lão đại đang đánh giá Vương Ổn Ổn đột nhiên cảm thấy phía sau phát lạnh.Gã nhìn thiếu nữ ngồi bên giường, trong đôi mắt diều hâu tràn đầy sự tham lam và hài lòng.
Gã ưỡn hạ thân của mình lên, cười tà nói: "Bảo bối, cân nhắc thế nào rồi? Đi theo tôi, tôi cam đoan để em ăn ngon uống say, sẽ không còn có ai dám ức hϊế͙p͙ mẹ em nữa."Thiếu nữ cúi đầu không thèm để ý đến gã, khi nghe gã nhắc đến mẹ mình, rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt thiếu nữ chỉ lớn chừng một bàn tay, yếu đuối bất lực, nhìn thấy mà thương, giống như là đóa bạch liên mảnh mai trong hồ nước, đẹp không sao tả xiết, nhưng lại làm cho người ta thương tiếc.Phạm lão đại hài lòng nhìn khuôn mặt trước mắt, ɖu͙ƈ vọng dưới đáy mắt làm thế nào cũng không ngăn được: "Chính là ánh mắt này, thật sự là quá đẹp! Bảo bối, em nhìn tôi mà xem, đã cứng lên rồi."Lông mày Vương Ổn Ổn nhíu chặt lại, nghe những lời bẩn thỉu của Phạm lão, cô chỉ cảm thấy ghê tởm, hận không thể ném cái miệng gã vào trong hố phân..