Tần Nhất đột nhiên cong lên khóe môi cười tà, khuôn mặt tuấn tú của thϊế͙p͙ niên càng trở lên hấp dẫn ánh mắt, thu được không ít tiếng kinh hô phấn khích của các cô gái trẻ xung quanh."Cũng đúng, với khuôn mặt này của tôi thì luôn có không ít nữ sinh muốn tiếp cận.
Nhìn dáng vẻ lê hoa đái vũ của cô xem, xung quanh cũng có không ít nam sinh đang động tâm đâu.
Thế nhưng...chiêu này đối với tôi vô dụng."Lời nói của Tần Nhất đột ngột thay đổi, mắt sắc trong nháy mắt lạnh xuống, trông vô cùng cao ngạo bất kham.Tần Nhất vừa dứt lời, xung quanh không ít ánh mắt của phụ nữ có chồng khi nhìn Tần Kiều Kiều bắt đầu trở nên bất thiện.
Biểu hiện vừa rồi của ông chồng nhà mình các cô đều nhìn ở trong mắt.
Mà thiếu niên này nói không sai, quả thực cô gái này vừa đến liền gọi người ta là anh trai, thiếu niên này cũng nói mình không quen biết cô ta rồi, cô ta còn dán đến bên cạnh cậu.Nghĩ như vậy, ánh mắt mấy người phụ nữ này liền trở thành xem thường, hiện tại tận thế đến, tất cả đạo đức luân lý làm người gì đó đều chả đáng nhắc tới.
Các cô không phải không biết ở nơi này có vài cô gái ỷ vào mình lớn lên không tệ, khắp nơi đi câu dẫn người khác vì đồ ăn.Cô gái này lớn lên cũng coi như thanh tú động lòng người, nhưng một thân ưu nhã quý khí trêи người thiếu niên đều không che được, vừa nhìn là biết người có bối cảnh.
Thanh niên lúc trước bảo vệ cô gái này cũng có chút bối cảnh, cho nên lần này các cô trực tiếp liền cho rằng cô gái này chính là loại ăn bám.Tần Kiều Kiều đương nhiên nhìn hiểu ánh mắt của những người này, cô lập tức cảm thấy mình bị làm nhục, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nước mắt trong mắt rơi xuống, nhìn vô cùng đáng thương.Nếu trước đó Tần Nhất không nói những lời này thì bộ dáng của Tần Kiều Kiều quả thực gợi lên lòng thương hại của mọi người.
Nhưng bây giờ lại có những lời kia làm nền, nhìn Tần Kiều Kiều như vậy, liền giống như cô ta đang làm ra vẻ.Trịnh Trọng nhìn thấy Tần Kiều Kiều khóc, tâm lập tức đau, nhưng bây giờ lý đều nằm ở bên Tần Nhất, anh ta cũng không tiện nói cái gì.
Hơn nữa, với giáo dưỡng của anh cũng không cho phép anh ta ở trêи đường mắng chửi người.Tần Kiều Kiều thấy Trịnh Trọng không có biện pháp gì, trong lòng nhất thời cảm thấy người này vô dụng, lại thêm ánh mắt xung quanh của những người khác khiến cho cô ta thẹn không thôi, trực tiếp khóc chạy mất.Trịnh Trọng hung hăng trừng mắt nhìn Tần Nhất một cái, sau đó mới đuổi theo Tần Kiều Kiều.Chu Ngọc thấy Tần Kiều Kiều nghẹn khuất, trong lòng âm thầm vui vẻ, nhưng trêи mặt vẫn giả vờ đoan đoan chính chính.
Chỉ là hiện tại bọn họ đều chạy đi rồi, cái vòng tay cô ta nhìn trúng kia ai sẽ mua cho cô ta đây?Nghĩ đến cái này, Chu Ngọc có chút không vui, bây giờ cô ta làm gì đều bị Tần gia quản chế, muốn mua một chiếc vòng tay cũng không được.Tâm tư Chu Ngọc xoay chuyển một vòng, đột nhiên nghĩ đến sự tình hôm nay cô ta có thể làm thành một tác phẩm.
Thế là Chu Ngọc lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, sau đó quay lưng rời đi.Nhìn thấy lúc Chu Ngọc rời đi trong mắt hiện lên ác ý, con ngươi Tần Nhất chợt trở nên thâm trầm.Ở một bên khác trong căn cứ, Trần Triệt vô cùng hứng thú nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của Vân Hoán trước mặt: "Đế thiếu, đã lâu không gặp, anh đây rất nhớ cậu đó."Mắt đào hoa băng lãnh của Vân Hoán không hề gợn sóng sợ hãi, thanh âm thuần hậu như rượu ngon ủ lâu vang lên: "Triệt gia, đúng là đã lâu không gặp, nhưng tôi không nhớ anh."Trần Triệt đột nhiên nhịn không được nở nụ cười, anh tiến lên đập vào lưng Vân Hoán một cái: "Tiểu tử này, anh còn tưởng rằng cậu sớm đã vào bụng Zombie, không nghĩ tới có thể gặp lại ở đây."Vân Hoán đẩy tay Trần Triệt ra, cười nhạt: "Triệt gia anh còn chưa chết, làm sao tôi có thể đi trước đây."Trần Triệt tức nghiến răng ngứa, tiểu tử này, từ nhỏ đã bày ra một bộ mặt lãnh đạm, thật sự là chơi không vui gì cả."Được rồi, không đùa nữa, sao anh lại ở đây? Trần nương nương nỡ lòng để anh tới đây à?" Vân Hoán nói sang chuyện khác..