Anh không thích Trịnh Trọng, già đầu rồi nhưng vẫn rất đơn thuần ngu ngốc, loại người này đặc biệt dễ dàng bị người khác nắm mũi dắt đi, được bảo vệ quá tốt, ngược lại khiến cho người ta chán ghét.Trần Triệt biết giữa Vân Hoán và Trịnh Trọng có mâu thuẫn, hai người từ nhỏ đã không hợp, đừng nhìn Trịnh Trọng lớn hơn Vân Hoán mấy tuổi, nhưng thật ra Trịnh Trọng sợ Vấn Hoán muốn chết, luôn bị cậu ta đè ép gắt gao."Được rồi, nể mặt anh cậu tý đi.
Tính A Trọng rất đơn thuần, nói không chừng sẽ hợp với em trai cậu, đến lúc đó em trai cậu có thêm một người bạn cùng chơi đùa không phải rất tốt sao."Lúc này Trần Triệt tuyệt đối sẽ không ngờ tới lời nói của anh hôm nay một câu thành sấm.
Ngày sau quả thật Trịnh Trọng sẽ trở thành bạn chơi của Tần Nhất, chỉ là bạn chơi này không phải theo ý bạn chơi đúng nghĩa."Biết rồi, đừng quên mang theo lễ gặp mặt." Ý của Vân Hoán là đồng ý.Bên này, Tần Kiều Kiều khóc lóc chạy về nhà, vừa mới tiến vào đến cửa thì thấy Tần Miễn và Tần Hán Mạt đều ở nhà.Bọn họ vừa mới làm xong nhiệm vụ trở về, trêи mặt hiện rõ sự mệt mỏi.Tần Kiều Kiều nhìn thấy Tần Miễn thì cảm xúc cố nén trong lòng rốt cuộc bộc phát, cô ta "oa" một tiếng nhào vào lòng cha Tần: "Cha, có người bắt nạt con."Lông mày Tần Miễn nhíu chặt, ông ta vươn tay vỗ vỗ lưng Tần Kiều Kiều, giọng nói ôn hòa: "Kiều Kiều, nói cho cha biết ai bắt nạt con, cha thay con làm chủ."Mắt phượng của Tần Miễn đông lạnh, Kiều Kiều là công chúa nhỏ của ông, ngược lại ông muốn xem xem là ai dám bắt nạt con gái bảo bối của ông.Tần Kiều Kiều thút tha thút thít, trong lòng lại đang suy xét.
Tần Nhất là người cô ta thích, đương nhiên không có khả năng nói ra tên của cậu, cho tới bây giờ Tần Kiều Kiều vẫn luôn tin tưởng vững chắc, Tần Nhất hôm nay đối xử với cô ta như vậy chẳng qua là bởi vì đang ăn dấm chua.Nghĩ vậy, Tần Kiều Kiều liền đổ hết tất cả sai lầm lên đầu Chu Ngọc.
Đúng, đều là do Chu Ngọc, ai bảo chị ta nhất định phải kéo bọn cô đi dạo chợ cho bằng được.
Nếu không phải như vậy thì cô ta cũng không có khả năng gặp được Tần Nhất, càng không có khả năng để cho cậu nhìn thấy cô ta đang ở cùng một chỗ với anh Trịnh Trọng.Đôi mắt Tần Kiều Kiều rưng rưng lệ hướng Tần Miễn lắc đầu: "Cha, con không sao, không phải do A Ngọc, là con sai."Tần Kiều Kiều cúi đầu, thoạt nhìn vô cùng ỉu xìu, cực kỳ thương tâm.Tần Miễn còn chưa nói gì, Tần Hàn Mạt ngồi bên cạnh tính tình nóng nảy đã lên tiếng trước: "Cái gì, Chu Ngọc kia lại dám bắt nạt em? Kiều Kiều, em đừng buồn nữa, anh hai giúp em dạy dỗ cô ta."Anh ta sớm đã nhìn Chu Ngọc không vừa mắt, suốt ngày đoạt đồ của Kiều Kiều.
Lúc trước bọn họ chỉ mượn cô ta một chút đồ ăn, sau đó đã sớm trả sạch, kết quả người này còn một mực mặt dày mày dạn dây dưa nhà bọn họ.Tần Kiều Kiều khẽ nhếch miệng cười đắc ý, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt có chút chần chờ: "Anh hai, không hay lắm đâu.
A Ngọc cũng không phải cố ý, bây giờ tâm trạng của em tốt hơn rồi, không giận A Ngọc nữa.
Em biết A Ngọc vẫn luôn muốn vòng tay của em, lát nữa em cho chị ấy là được rồi."Nói xong, Tần Kiều Kiều lưu luyến không rời sờ sờ chiếc vòng thạch anh trêи tay.Thấy vậy, Tần Hàn Mạt càng thấy chán ghét Chu Ngọc hơn, tính tình em gái anh ta thiện lương, nhưng anh ta sẽ không bỏ qua cho người khiến Kiều Kiều đau lòng."Chuyện này giao cho anh hai là được, Kiều Kiều không cần để ý đến.
Không phải cô ta muốn tìm người nhà sao, vừa vặn anh hai đã tìm được người nhà của cô ta." Tần Hàn Mạt xoa xoa đầu Tần Kiều Kiều, trong mắt lại là một mảnh lạnh lẽo.Chu Ngọc cũng nên rời đi rồi.Tần Miễn vẫn một mực im lặng không lên tiếng, quả thực ông ta cũng không thích cô gái tên Chu Ngọc này, xác thực cô ta nên rời khỏi nhà họ rồiGiải quyết xong chuyện của Chu Ngọc, tâm trạng Tần Kiều Kiều vô cùng tốt, trong miệng còn khẽ ngâm nga bài hát.Chu Ngọc bên kia còn đang vì chuyện Tần Kiều Kiều bị bẽ mặt trước nhiều người mà tâm tình vui vẻ, cô ta hoàn toàn không biết mình sắp bị đuổi ra khỏi Tần gia..