Trịnh Trọng nghiêm mặt, không cho rằng bản thân có lỗi.
Anh ta không hiểu, A Triệt rõ ràng là vị hôn phu của Kiều Kiều, tại sao lúc này lại không nói giúp Kiều Kiều, ngược lại bênh vực người ngoài.Tựa như khi còn bé, mỗi lần A Triệt đều đứng về phía Vân Hoán, từ trước đến nay đều không hề suy nghĩ tới cảm thụ của anh ta, anh ta thật sự chịu đủ rồi.Trần Triệt nhíu lông mày, lạnh lùng nói: "A Trọng, xin lỗi."Ánh mắt Vân Hoán rất thản nhiên, nhưng không ai có thể coi nhẹ áp lực đang tản ra từ người anh: "Không cần, lời xin lỗi của Trịnh thiếu chúng tôi không nhận nổi."Dám bắt nạt em trai của anh, há chỉ dùng một câu xin lỗi là có thể giải quyết? Nếu không phải Trần Triệt che chở cho anh ta, từ mấy năm trước anh đã xử lý anh ta rồi.Trịnh Trọng khẽ cắn môi, trong mắt tràn đầy hận ý: "Không cần thì không cần, tôi vốn cũng không định xin lỗi.
Cậu ta là cái thá gì chứ, xứng để cho tôi nói xin lỗi sao?""Trịnh Trọng." Lần đầu tiên Trần Triệt gọi đầy đủ tên anh ta.
Anh thật sự rất tức giận, chỉ vì một đứa con gái như Tần Kiều Kiều mà Trịnh Trọng có thể làm tổn thương hòa khí giữa anh em với nhau."A Triệt, tôi ghét cậu." Trịnh Trọng lòng tràn đầy ủy khuất, giận đùng đùng rời đi.Trần Triệt cũng không định đuổi theo, anh thở dài nhìn về phía Vân Hoán, trong mắt mang theo sự áy náy: "A Hoán, là anh không nên dẫn cậu ta tới."Một buổi tụ họp tốt đẹp lại nháo thành dạng này, trong lòng Trần Triệt cũng không dễ chịu."Anh quá nuông chiều anh ta." Vân Hoán lạnh lùng nhìn Trần Triệt, sau đó lôi kéo Tần Nhất vẫn luôn cúi đầu rời khỏi phòng khách.Lâm Bạch đi lên trước, vỗ vỗ vai Trần Triệt: "Triệt gia, anh đừng trách lão Đại, địa vị của Nhất Nhất trong lòng anh ấy giống với Tiểu Hiên, thái độ Trịnh Trọng như thế cũng khó trách anh ấy sẽ không vui.
Nhưng cô con gái của Tần thiếu là có chuyện gì xảy ra, làm sao lại có thể như vậy chứ? Haizz..."Lâm Bạch nghĩ mãi không thông, con người Tần thiếu không tệ, nhưng tại sao lại có thể có cô con gái gái dạng này? Hôm nay anh ra ngoài tìm hiểu tin tức, đối với Tần Kiều Kiều, anh là vạn phần khinh thường."Nếu không phải do cô ta, hôm nay chúng ta cũng sẽ không nháo thành dạng này, tối thiểu còn có thể ăn một bữa thật ngon." Lâm Bạch có chút tiếc hận.Trần Triệt im lặng trong giây lát, tiếp đó con ngươi không ngừng lóe ra tinh quang, anh liếc mắt nhìn Lâm Bạch nói: "Được rồi, Đại Bạch, em cũng đừng đùa tính kế với anh, Tần Kiều Kiều bên kia anh sẽ cảnh cáo cô ta."Tên nhóc Đại Bạch này chính là người nhiều tâm nhãn, chuyện của Tần Kiều Kiều, anh cũng không định đứng về phía A Trọng.Lâm Bạch bị vạch trần cũng không giận, trêи mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa như cũ, trong mắt hồ ly tràn đầy ôn nhu: "Triệt gia biết thì tốt, dù sao Nhất Nhất cũng là em trai chúng tôi nhận định, hôm nay vô duyên vô cớ bị người bắt nạt, đừng nói là lão Đại, ngay cả Lục ca tôi đây cũng rất khó chịu."Phòng của Vân Hoán ở tầng hai, lúc đầu khi chọn phòng anh cố ý chọn căn bên cạnh phòng Tần Nhất.Trong phòng, Vân Hoán sờ lên đầu Tần Nhất: "Anh sẽ trút giận cho em."Tần Nhất cũng không giải thích, chỉ là nhu thuận nhẹ gật đầu.
Kỳ thật vừa rồi cô một mực cúi đầu không phải là vì buồn rầu hay khó chịu, mà là có chút chấn kinh.Đời trước cô biết Tần Kiều Kiều có một vị hôn phu, nghe nói hôn ước đã được định ra từ nhỏ.
Nếu như người nọ chính là Trần Triệt, thế thì tại sao trước đây cô chưa từng gặp qua anh ta?Đời trước Tần gia ngay từ đầu đã có người che chở, khi đó bọn họ chuẩn bị đi đến thành phố Z, nửa đường đột nhiên xuất hiện rất nhiều quân nhân, những quân nhân đó hộ tống bọn họ đi thành phố Z, dẫn đầu chính là Trịnh Trọng.Nếu như đời này vẫn giống đời trước thì việc Trịnh Trọng thích Tần Kiều Kiều, nhưng anh ta lại không phải vị hôn phu của Tần Kiều Kiều, rốt cuộc chuyện sau đó là như thế nào?Đúng rồi, vị hôn phu của Tần Kiều Kiều là Trần Triệt chết, chết trêи đường trước khi tìm được Tần Kiều Kiều.
Sau đó Trịnh Trọng đột nhiên rời đi, tiếp đó Tần gia cùng người sau lưng trở mặt..