Nhưng không được bao lâu, màu sắc con ngươi của thiếu niên lại khôi phục bình thường, thanh tịnh sáng tỏ, phảng phất hết thảy đều là ảo giác.Cao Viễn còn chưa lên xe, anh ta có chút nghi hoặc nhìn cô gái trước mặt, lễ phép dò hỏi: "Cô gái, cô có chuyện gì sao?"Tần Kiều Kiều không trả lời Cao Viễn, một đôi thủy mâu tỏa sáng nhìn chằm chằm vào thiếu niên phong nguyệt tễ lãng trước mắt.Không nghĩ tới may mắn như vậy, ở chỗ này thế mà lại gặp được Tần Nhất.Tần Kiều Kiều mơ mộng, giữa hai hàng lông mày không tự chủ được hiện lên ý cười ngọt ngào, thanh âm mềm mại có chút dính dính: "Anh Tần Nhất, sao anh cũng ở đây, thật sự là trùng hợp."Thiếu niên thanh quý đưa tay vuốt ve lại góc áo, lông mày thanh tú khẽ nhướn: "Vị đại thẩm này, có phải cô có chứng hay quên không? Tôi đã sớm nói tôi không quen biết cô, xin cô đừng vừa gặp đã gọi loạn."Nụ cười trêи mặt Tần Kiều Kiều cứng đờ, lập tức có chút ủy khuất nhìn Tần Nhất: "Anh Tần Nhất, có phải anh hiểu nhầm chuyện gì rồi phải không? Giữa em và anh Trịnh Trọng không có chuyện gì cả, chúng em chỉ là bạn bè bình thường."Khóe môi Tần Nhất giương lên ý cười châm biếm, mắt phượng thanh lệ đột nhiên nhiễm lên vài sợi tơ đỏ, khiến cho người ta không thể coi nhẹ.Trịnh Trọng từ phía sau vội vàng chạy tới sau liền nghe được lời này của Tần Kiều Kiều, khuôn mặt tuấn tú có chút khổ sở, ý cười treo trêи môi cũng biến mất.Đợi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú tinh xảo của thiếu niên trước mặt, ghen ghét trong lòng làm sao cũng không ngăn được.Anh ta không hiểu, ngày đó tên tiểu tử thối này rõ ràng chọc Kiều Kiều khóc, vì sao Kiều Kiều còn nhớ mãi không quên, nhất định là do tên tiểu tử thối này câu dẫn Kiều Kiều.Nghĩ như vậy, Trịnh Trọng đối với Tần Nhất càng nhìn càng thấy ghét.
Ý nghĩ muốn chung đụng thật tốt với Tần Nhất trước đó lập tức biến mất vô tung vô ảnh, người này giống như Vân Hoán, đều khiến cho người ta chán ghét.Tần Nhất không thèm để ý Tần Kiều Kiều, cô vuốt ve bộ lông mềm mượt của Tiểu Lam vẫn luôn một mực xao động bất an trêи vai, quay người lên xe.Tần Kiều Kiều thấy Tần Nhất ngó lơ mình, lập tức có chút gấp, muốn đi theo sau.
Trong suy nghĩ của cô ta, Tần Nhất còn đang ăn dấm đâu, không thì làm sao lại không để ý tới cô ta chứ.Đôi lông mày thô kệch của Cao Viễn nhíu lại, giơ tay ngăn cản Tần Kiều Kiều: "Cô gái, chúng tôi phải đi làm nhiệm vụ, cô không có việc gì thì rời đi trước đi."Tần Kiều Kiều bị ngăn lại, nhất thời có chút tức giận.
Khi nhìn thấy khuôn mặt "nhăn nhó thô kệch" của Cao Viễn, trong lòng cảm thấy không vui, lập tức bật thốt ra: "Anh là ai mà dám ngăn cản tôi? Tôi là con gái của Tần Miễn, đại tiểu thư Tần gia.
Mau tránh ra cho tôi, dáng dấp khó coi như vậy, đừng lắc lư trước mắt tôi."Trong mắt Cao Viễn hiện lên sự chế giễu, trêи mặt cũng nhiều thêm mấy phần ý lạnh: "Tần gia là Tần nào, tôi không quen.
Đây là xe đi làm nhiệm vụ, đại tiểu thư như cô vẫn nên về nhà thì tốt hơn, tránh làm bị thương đến gương mặt như hoa như ngọc của cô."Cao Viễn là từ Kinh Đô tới, anh ta đương nhiên biết Tần gia, nhưng anh ta chỉ cho rằng Tần Miễn mà Tần Kiều Kiều nói tới vừa vặn trùng tên với Tần thiếu.
Bởi vì làm thế nào anh ta cũng không dám tin con gái của thần tượng mình sẽ có cái dạng đức hạnh này."Anh!" Tần Kiều Kiều bị chọc tức đỏ bừng cả khuôn mặt, thế nhưng cô ta nói không lại người đàn ông thô lỗ trước mặt.Đang không biết phản bác thế nào thì Tần Hàn Mạt đi tới, anh ta vừa nhìn thấy mặt mũi tràn đầy ủy khuất của Tần Kiều Kiều, cái gì cũng không thèm quan tâm, vội vàng hỏi: "Kiều Kiều, làm sao vậy, có người bắt nạt em à?"Trịnh Trọng vẫn luôn đờ người đứng phía sau cũng hồi thần, chân dài bước đến, vẻ mặt lo lắng nhìn Tần Kiều Kiều: "Kiều Kiều, ai khi dễ em? Nói ra anh Trịnh Trọng trút giận thay em.".