Tần Nhất liếc xéo anh ta, nhưng cũng không nhịn được bật cười.Lâm Bạch nâng trán, anh trai ngốc này, coi như muốn chọc cho Nhất Nhất vui vẻ cũng không cần nghĩ ra cái chiêu tổn hại mặt mũi này chứ, thật sự là dùng thực lực đi tìm đường chết mà.Vương Ổn Ổn bị bộ dáng phong tình vạn chủng của Lâm Thanh chọc cho vui vẻ, cười đến nghiêng ngả.
Mắt thấy thật sự sắp ngã, Lâm Bạch đã kịp thời đỡ lấy cô ấy.Hương thơm thanh trúc nhàn nhạt mang theo cả hormone nam tính truyền đến.
Khuôn mặt nhỏ của Vương Ổn Ổn hơi đỏ lên, nhưng mọi người đều tưởng rằng cô ấy cười quá sức, ai cũng không nhìn ra sự khác thường của Vương Ổn Ổn.Lâm Bạch lập tức buông tay, trong mắt hồ ly hẹp dài vẫn là một mảnh ôn nhu như cũ, nho nhã như một thân sĩ.Lâm Thanh ho khan vài tiếng: "Được rồi được rồi, tôi đều đã hi sinh đến nước này, mấy người cười cũng cười đủ rồi, Nhất Nhất nể mặt ăn một miếng nha."Tần Nhất cong môi khẽ cười, lông mi đen vẽ lên một đạo đường cong: "Được, mỹ nhân đã quan tâm bổn công tử như vậy, bổn công tử tự nhiên nể mặt.
Hầu hạ tốt, bổn công tử sẽ có thưởng."Nói xong, Tần Nhất còn khẽ gẩy cằm Lâm Thanh một cái, mắt phượng xinh đẹp đa tình sâu thẳm, huýt sáo một tiếng thật vang, sắc khí tràn đầy.Lâm Thanh bất đắc dĩ trừng mắt với Tần Nhất, tên tiểu tử này thật đúng là chơi nghiện rồi.
Anh giơ tay nhẹ nhàng gõ lên đầu Tần Nhất: "Tốt, chơi đủ rồi thì đến húp cháo."Lâm Thanh múc một thìa cháo, đang chuẩn bị đút cho đại gia ăn, đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Cảm giác giống như con mồi bị dã thú để mắt tới, cái lạnh từ trong xương cốt truyền đến.
Lâm Thanh khẽ run rẩy, trực giác nói cho anh ta biết, anh ta hiện tại rất nguy hiểm.Lâm Thanh cứng nhắc quay đầu lại, sau đó liền trông thấy Vân Hoán một thân thanh lãnh đang đứng ở cửa, bên trong đôi mắt đào hoa đạm mạc vẫn là sự xa cách như ngày xưa, thế nhưng Lâm Thanh lại cảm thấy có cái gì đó đã thay đổi.Tần Nhất ngẩng đầu, cũng nhìn thấy người đàn ông quý khí ưu nhã đang đứng ở cửa, trong lòng liền thấy vui mừng, nhưng lập tức chú ý tới khí lạnh dưới đáy mắt Vân Hoán: "Hoán ca, mau tới ăn cơm."Vân Hoán nhẹ gật đầu, lập tức duỗi đôi chân dài đi tới.
Anh cực kỳ tự nhiên tiếp nhận bát cháo trêи tay Lâm Thanh, sau đó sờ lên trán thiếu niên, xác định không sốt: "Mau ăn nào."Lập tức múc một chìa cháo đưa tới bên môi Tần Nhất, Tần Nhất bất đắc dĩ ngoan ngoãn há miệng.
Kỳ thật cô có thể tự mình ăn, thế nhưng thấy sự không vui trong mắt Vân Hoán, đành mặc cho Vân Hoán đút ăn.Thiếu niên thuận theo khiến khói mù âm u trong mắt Vân Hoán tản đi mấy phần.
Vân Hoán không nói một tiếng, cứ thế yên lặng đút Tần Nhất ăn.
Nhìn thiếu niên như chú chuột hamster ăn hết bát cháo, dáng vẻ vô cùng đáng yêu khiến người ta nhịn không được muốn xoa xoa đầu cậu.
Trêи thực tế, Vân Hoán đã làm như vậy.Thấy Tần Nhất ăn ngon miệng, mấy người Lâm Bạch cũng thoáng yên tâm.
Tần Nhất vừa ăn xong thì thấy Trịnh Trọng chậm rãi đi tới.Tần Nhất nghiêng nghiêng đầu nhìn Trịnh Trọng sắc mặt hồng nhuận, khí thế hăng hái, hơi có chút sững sờ, người này hình như có chút không giống trước...khắp người xuân ý.Tần Nhất dừng một chút, cúi đầu xuống, mắt phượng tĩnh mịch, thì ra là thế."Còn muốn ăn nữa không?" Vân Hoán không nhìn Trịnh Trọng, trực tiếp coi anh ta như không khí.
Trước kia anh đã không thích Trịnh Trọng, hiện tại càng chán ghét hơn.
Biết rõ Tần Kiều Kiều là vị hôn thê của Trần Triệt, nhưng vẫn cùng cô ta làm chuyện cẩu thả sau lưng Trần Triệt trong trạm xăng dầu.Tần Nhất lắc đầu, cô đã no rồi: "Hoán ca, tôi ăn no rồi, anh còn chưa ăn gì đâu, mau đi ăn đi."Vân Hoán còn chưa lên tiếng, Trịnh Trọng đã ho khan vài tiếng, có chút bất mãn trừng Vân Hoán.
Anh ta ở chỗ này lâu như vậy, thế mà người này không thèm để ý tới anh ta.
Hừ, quả nhiên rất làm người ta ghét."Đại Bạch, cậu qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.".