Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


"Không đúng, dì quả thật đã nghe thấy, dì phải đi qua hỏi một chút mới được." Khuôn mặt Trương Tuệ trở nên nghiêm túc, không để ý Lan Hương khuyên can, đứng dậy đi đến chỗ đám người Vân Hoán bên kia.Trong lòng Lan Hương biết ngăn không được, trong mắt nổi lên từng tia u ám nhỏ, thật sự là ngu xuẩn.Sở Mặc Hòa ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu: "Làm sao, anh muốn đụng tôi à, dùng thế lực của Trịnh gia anh? Đúng là đồ ngu ngốc, nói xong rồi thì đi nhanh lên, nếu anh không đi, giết anh."Sở Mặc Hòa cười ngọt ngào, nhưng trong mắt lại là một mảnh lệ khí điên cuồng, âm trầm có chút đáng sợ."Mày..."Trịnh Trọng còn muốn nói, nhưng Vân Hoán đã không kiên nhẫn, đầu ngón tay ngưng tụ ra một viên hỏa cầu, trực tiếp ném về phía Trịnh Trọng.

Trịnh Trọng tránh được, hỏa cầu rơi xuống đất, trong nháy mắt nổ tung."Nếu anh không đi, tôi sẽ không khách khí nữa." Hôm nay Vân Hoán không có tâm tư ứng phó với Trịnh Trọng, Trần Triệt không có ở đây, anh sợ mình không nhịn được sẽ giết anh ta."Vân Hoán, cậu chờ đó cho tôi." Để lại một câu nói tràn đầy tức giận, Trịnh Trọng đành phải xám xịt rời đi.Sở Mặc Hòa hừ hừ: "Lần nào cũng nói câu này, không phải là lại tìm Trần Triệt cáo trạng sao.

Người đã lớn như vậy rồi còn không khác gì một thằng nhóc con." Sở Mặc Hòa từ trong đáy lòng xem thường Trịnh Trọng.Vân Hoán vừa uống vào mấy ngụm cháo liền trông thấy Trương Tuệ do do dự dự đi tới.Nhìn thấy mấy thanh niên quý khí đầy người trước mắt, Trương Tuệ có chút bất an vân vê góc áo: "Xin lỗi, cái kia, cái đó..."Đối diện với đôi mắt đào hoa lạnh lùng vô tình của Vân Hoán, Trương Tuệ đột nhiên nói lắp, lời muốn nói trong bụng làm thế nào cũng nói không nên lời.Lâm Bạch thấy thế thì hướng Trương Tuệ cười ôn hòa, trêи người mang theo hơi thở gió xuân nhu hòa, khiến Trương Tuệ bình tĩnh trở lại: "Dì à, xin hỏi dì có chuyện gì sao?"Trương Tuệ vẫn còn có chút sợ Vân Hoán, bà không dám nhìn Vân Hoán nữa, mà đi đến trước mặt thanh niên ôn hòa nói: "À thì, trong số các cậu có người tên Sở Mặc Hòa với Vân Đế thiếu à?"Tâm tư Lâm Bạch khẽ động, người này làm sao lại biết bọn họ? Chẳng lẽ là...Trong mắt hồ ly hẹp dài của Lâm Bạch khẽ lóe lên tia mừng rỡ: "Có, là Sở Sở phải không? Dì biết Sở Sở đúng không?"Tiếng Lâm Bạch vừa dứt, Sở Mặc Hòa lập tức nhào tới: "Bà biết chị gái của tôi? Tôi chính là Sở Mặc Hòa, bà mau nói cho tôi biết chị tôi ở nơi nào!"Sở Mặc Hòa có chút kϊƈɦ động bắt lấy tay Trương Tuệ, sức lực có chút lớn, khiến Trương Tuệ bị đau."Sở Hòa, tỉnh táo lại." Vân Hoán thấy Sở Mặc Hòa kϊƈɦ động, tiến lên vỗ vỗ vai anh ta, nghe thấy thanh âm của Vân Hoán, Sở Mặc Hòa trong nháy mắt tỉnh táo lại."Tôi là Vân Đế thiếu, bà biết Sở Sở sao?"Thấy trong nháy mắt năm người đều vây tới, Trương Tuệ có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.


Bên trong đôi mắt cũng hiện lên từng tia bối rối.

Bà vẫn muốn giúp cô gái kia tìm được người thân, nhưng thời khắc chân chính tìm được, Trương Tuệ lại không ngăn được sự bối rối.Đặc biệt là đám người này nhìn thế nào cũng đều không dễ chọc.

Nếu như, nếu như bọn họ biết chuyện đám người bà ta làm, vậy, vậy...Trương Tuệ đột nhiên không dám nghĩ.Nhưng tình cảnh bây giờ hoàn toàn không cho phép bà ta rút lui.


Trương Tuệ xốc lại tâm trạng, cố gắng khiến cho bản thân mình trấn định: "Là như vậy, trước đó tôi từng gặp một cô gái tên là Sở Sở, cô ấy là trong lúc vô tình tôi cứu được.

Sau đó biết được cô ấy muốn đi căn cứ thành phố Z, chúng tôi liền cùng nhau tạo thành một đội.

Nhưng, nhưng mà sức khỏe của cô ấy không phải đặc biệt tốt.

Hơn mười ngày trước, chúng tôi gặp phải một trận Zombie triều, Sở Sở cô ấy, Sở Sở cô ấy bị Zombie cắn chết trong trận Zombie triều đó.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận