Vân Hoán dường như có chút đăm chiêu nhìn Trần Triệt, đột nhiên mở miệng: "Hóa ra Triệt gia thật thích cái đó, khó trách khó trách..."Câu nói kế tiếp Vân Hoán còn chưa nói hết, nhưng lại làm cho người ta tưởng tượng xa xôi.
Khó trách cái gì, chẳng lẽ lão đại bọn họ biết chút ít gì đó? Lão đại đã nói như vậy, xem ra Triệt gia đúng là thích phương diện đó rồi.
(BL) ^^Nghĩ như vậy, mấy người Lâm Thanh yên lặng lui về sau mấy bước.Đợi khi Trần Triệt kịp phản ứng lại, trêи trán giật giật gân xanh.Tần Nhất cười tủm tỉm nhìn dáng vẻ Trần Triệt á khẩu không trả lời được, bỗng nhiên một nắm tròn tròn màu lam phi nhanh vào trong lòng Tần Nhất, Tần Nhất cúi người ôm lấy nó.Tiểu Lam tự giác ở trong lòng ngực Tần Nhất tìm một vị trí thoải mái, hạnh phúc híp híp đôi mắt nhỏ đậu đen."Chít chít chít chít." Nữ nhân ngu xuẩn, không nghĩ tới ngươi mặc nữ trang cũng không tệ nha.Băng Phượng điện hạ ngạo kiều sẽ không nói, kỳ thật bộ dáng Tần Nhất mặc nữ trang so với mẫu hậu của nó cũng không kém cạnh chút nào.Khóe miệng Tần Nhất giật một cái, nâng bàn tay trắng nõn nhéo nhéo bụng thịt của Tiểu Lam: "Còn phải cảm ơn lời khen ngợi của điện hạ."Tiểu Lam lắc lắc đầu, móng vuốt nhỏ bá khí vung lên: "Không cần cảm ơn, biết bổn điện hạ đối xử tốt với ngươi là được, trở về nhớ cho bổn điện hạ thêm mấy cái đùi gà."Tần Nhất đỡ trán, sao cô lại nuôi ra một tên tham ăn như thế này."Đúng rồi, nữ nhân ngu xuẩn, ngươi dự định khi nào thì nói cho những người này biết thân phận của ngươi? Lần này cũng được xem là một thời cơ tốt."Bàn tay trắng nõn đang thay Tiểu Lam vuốt lông hơi dừng, lập tức lại nói: "Tạm thời không được, bây giờ không phải là thời cơ tốt."Cô còn có rất nhiều chuyện muốn làm, với lại bây giờ Tần gia còn chưa trở mặt với Trần gia.
Mặc dù hiện giờ Tần Kiều Kiều muốn giải trừ hôn ước với Trần gia, nhưng Trần Triệt cũng không gặp nạn mất mạng giống như đời trước.Trần gia không cùng Tần gia trở mặt, cô không thể chính diện hạ thủ, chỉ có thể vụng trộm tìm cơ hội.
Còn có Trịnh Trọng, người này có quan hệ không tệ với Trần Triệt.
Chỉ là không biết lần này, sau vụ của Tần Kiều Kiều, hai người có thể trở mặt với nhau hay không...Hiện tại cô còn quá yếu, đối phó Tần gia, đối phó Trịnh Trọng, cô không thể không cẩn thận về mọi mặt.
Bởi vì cô không thể chết, cô còn muốn giữ lại mạng đi tìm bác sĩ Lâm.Với lại còn có một chuyện cô vẫn chưa cởi bỏ được khúc mắc, Vân Hoán chán ghét nữ sinh.
Cô không thể công khai thân phận, nếu cô công khai, Vân Hoán tức giận, cô còn có thể rời đi sao? Chỉ sợ người này cho rằng cô cố ý đùa giỡn anh, trong lòng có hận, vậy cũng không tốt.Cô không muốn đối đầu với mấy người Vân Hoán, không nói tình cảm mấy tháng qua, chỉ bằng năng lực kinh khủng của mấy người tiểu đội Vân Hoán đã đủ để cô đau đầu rồi.Tần Nhất đột nhiên có chút nhức đầu, không hiểu sao lúc trước cô lại muốn gia nhập tiểu đội Vân Hoán, bằng không chỉ có một người tự tại biết bao nhiêu.
Quả nhiên, ấm áp cũng là một loại độc.
Có tình cảm, băn khoăn cố kỵ ngày càng nhiều, cân nhắc suy nghĩ cũng càng ngày càng nhiều.Tần Nhất đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe "xoẹt" một tiếng, lập tực vội hồi thần.
Cúi xuống nhìn, chỉ thấy làn váy của cô bị Vân Hoán kéo rách một đường.
Thấy Tần Nhất nhìn qua, Vân Hoán nhàn nhạt mở miệng."Phụ nữ bị vứt bỏ, sẽ không sạch sẽ gọn gàng như thế."Tần Nhất nhẹ gật đầu, lập tức xé váy cùng Vân Hoán.
Chỉ chốc lát, chiếc váy liền thân xinh đẹp đã bị hai người xé rách te tua.
Tần Nhất lại bôi bụi đất lên mặt mình, cả người nhất thời thảm không nỡ nhìn.Ngụy Phong có nói qua, đám người này bình thường rạng sáng sẽ tới, thừa dịp lúc người khác ngủ say, giết người cướp của.Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, đêm càng ngày càng đen kịt, nhóm người Tần Nhất bố trí xong hết thảy, mấy người Vân Hoán chuẩn bị lái xe rời đi.Vân Hoán nhìn khuôn mặt mặc dù bị bụi đất che giấu nhưng vẫn rất chói mắt như cũ của Tần Nhất, không nhịn được dừng bước, lần đầu tiên do dự không quyết: "Hay là, chúng ta suy nghĩ biện pháp khác đi.".