Cây hoa mai giận dữ, nó đã có chút tư tưởng, biết người trước mặt là thức ăn của nó.
Thế nhưng đồ ăn này quá đáng ghét, vậy mà không ngoan ngoãn để cho nó ăn.Cây hoa mai tức giận vung vẩy dây leo của mình, mang theo sát khí nồng đậm nhanh chóng đánh tới Tần Nhất, Tần Nhất xoay một vòng tránh thoát.Lần này càng đáng ghét hơn rồi! Vô số dây leo của cây hoa mai hướng Tần Nhất đánh tới, nó phải bắt được người này, hung hăng nhai nát!Tần Nhất linh hoạt trốn tránh dây leo của cây hoa mai, giơ tay ngưng tụ ra một mảnh băng châm phóng về phía cây hoa mai.
Dị năng hiện tại của cô chỉ có cấp ba, mà cây hoa mai này đã là cấp bốn.Đừng xem thường việc chỉ hơn kém một cấp, biến dị động thực vật ngang cấp hoàn toàn dễ dàng nghiền ép dị năng giả ngang cấp.
Hiện tại cô chỉ có thể cố gắng tìm ra nhược điểm của cây hoa mai biến dị.Cây hoa mai mừng rỡ trong lòng, nó cũng phát hiện người trước mắt không phải đối thủ của nó, động tác càng thêm điên cuồng.Tần Nhất tỉnh táo quan sát động tác của cây hoa mai, đồng thời ngưng tụ ra từng cây băng tiễn, quấy nhiễu hành động của cây hoa mai biến dị.Cây hoa mai cực kỳ lớn, vì vậy hành động của nó cũng tương tự thân hình, không quá nhanh nhẹn.
Nhưng ngay cả như vậy, chỉ chốc lát thôi nó đã khiến Tần Nhất ra một thân đầy mồ hôi.Thể lực của cô rốt cuộc cũng có hạn, nhưng mà cây hoa mai lại giống như không biết mệt mỏi, dây leo bị Tần Nhất chém rụng lại lần nữa mọc dài ra.Đời trước Tần Nhất cũng từng đụng phải thực vật biến dị, so với cây hoa mai trước mắt thì đẳng cấp cao hơn cũng có.
Nhưng mà chỉ cần chặt đứt dây leo hoặc là gốc rễ của bọn chúng thì những thực vật biến dị đó đều sẽ suy yếu lực lượng.Thế nhưng đại gia hỏa trước mắt này lại hoàn toàn không giống những thực vật biến dị kia, Tần Nhất thậm chí dùng đại đao chặt đứt gốc rễ của nó, nhưng nó rất nhanh đã dài ra hợp lại, một chút cũng không mệt mỏi, ngược lại còn bị Tần Nhất khơi dậy ham muốn chiến đấu.Tần Nhất sơ sẩy một cái, dây leo của cây hoa mai quất trúng được bả vai của cô.
Tần Nhất ăn đau, mùi máu tươi thơm ngọt tỏa ra.
Mùi máu tươi kϊƈɦ thích càng khiến cây hoa mai thêm hưng phấn, gấp gáp sắp không thể chờ.Ngao ngao ngao, đồ ăn này thật ngon miệng.Tần Nhất che lấy bả vai, máu từ vẫn từ các kẽ ngón tay chảy ra.
Mắt phượng xinh đẹp bình thản không gợn sóng, hai phiến môi giống như cánh hoa nhếch lên.
Nhìn thấy bộ dáng kêu ngao ngao hưng phấn không thôi của cây hoa mai, Tần Nhất khẽ cười giễu cợt: "Muốn ăn tao, không dễ dàng như vậy đâu."Ngưng ra hai phiến băng đao, Tần Nhất thẳng tắp đâm vào thân cây hoa mai, chất lỏng xanh biếc chảy ra, dính lên tay Tần Nhất.
Cây hoa mai bị đau, mặc dù nó có thể tái sinh, nhưng tái sinh thì vẫn biết đau nhá!Cây hoa mai giận tím mặt, chuẩn bị một ngụm nuốt chửng đồ ăn đang gần trong gang tấc.
Nhưng nó đột nhiên phát hiện, người mới vừa rồi còn ở trước mắt nó lại đột nhiên biến mất không thấy, ngay cả mùi thơm ngọt ngon miệng cũng không thấy luôn, tựa như người này chưa từng xuất hiện ở đây vậy.Cây hoa mai phát ra tiếng thét chói tai thảm thiết, tức giận dùng dây leo quật lấy rào chắn kim loại.Phía sau núi, tại rìa rừng nguyên sinh, Vân Hoán ôm Tiểu Lam đang ngủ thϊế͙p͙ đi, gió rét thổi qua, anh hoàn toàn không cảm thấy lạnh.Lâm Bạch cầm một bình nước nóng đưa qua: "Lão đại, uống chút nước nóng đi, trong rừng ban đêm rất lạnh."Vân Hoán không nhận lấy, tay không ngừng thay Tiểu Lam đang rúc đầu ngủ trong ngực vuốt lông.Lâm Bạch mấp máy môi, trêи trán hiện rõ sự lo lắng.
Anh biết lão đại rất lo cho Nhất Nhất, bọn anh cũng rất không yên tâm, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp, chỉ có thể mau chóng đuổi tới, hi vọng con đường Tiểu Lam chỉ là chính xác.Lâm Bạch còn muốn khuyên Vân Hoán một chút, nước ấm trong tay bị người đoạt đi, là Trần Triệt.Trần Triệt uống một ngụm nước, nhiệt độ ấm áp của nước ấm xua đi cái lạnh trong dạ dày.
Trần Triệt đặt ʍôиɠ ngồi xuống bên cạnh Vân Hoán, cái tay rảnh rỗi chọc chọc cái đầu nhỏ của Tiểu Lam: "Ai, A Hoán, cậu đừng nhạt nhẽo như vậy chứ.
Hai ngày nay cứ trưng ra khuôn mặt thối, cậu phải tin tưởng tiểu gia hỏa kia, cậu ta rất giảo hoạt, sẽ không xảy ra chuyện đâu.".