Nhìn thấy dáng vẻ Trần Triệt cười ngây ngô, Đỗ Y không hiểu sao tâm tình rất vui vẻ.
Gã đã lâu không được cảm nhận niềm kɧօáϊ cảm khi được người khác cảm ơn nhờ vả rồi.
Nghĩ đến đây, Đỗ Y nhịn không được mở miệng nhắc nhở đám người Trần Triệt: "Trại thoạt nhìn thì tốt, nhưng nơi có người làm sao có thể không có mâu thuẫn.
Mấy người chú ý một chút, có vài người không thể đắc tội."Vương Vĩ đi bên cạnh sắp không nghe nổi nữa, gã thật sự không hiểu tại sao Đỗ Y đối với đám người xa lạ này lại quan tâm như thế.
Từ khi gã quen biết Đỗ Y, Đỗ Y vẫn luôn có dáng vẻ lưu manh, tính tình chả ra gì.
Hai người bọn họ đều là người ích kỷ, dáng vẻ giống như người tốt quan tâm nhắc nhở đối phương của Đỗ Y hiện tại, Vương Vĩ chưa từng nhìn thấy qua.Vương Vĩ ho nhẹ một tiếng, muốn nhắc nhở Đỗ Y ít nói lại một chút.Nhưng bây giờ Đỗ Y được Vân Hoán Trần Triệt tâng bốc mấy câu, trạng thái đã như trêи mây, hoàn toàn không bắt được tín hiệu của Vương Vĩ.Trêи mặt Vân Hoán mang theo hoảng sợ cùng không dám tin, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, đôi mắt đào hoa đạm mạc như biển lạnh nhạt mà thâm thúy: "Người anh em, cậu có thể nói cho chúng tôi biết những người nào không thể đắc tội không? Chúng tôi đều là người mới tới, không biết vị quý nhân nào, nếu như thật sự va chạm với bọn họ, vậy cũng không tốt lắm."Đỗ Y nghe cũng thấy đúng, gã đã mở miệng nhắc nhở thì làm cho chót, nói nhiều thêm vài câu cũng không có việc gì: "Đầu tiên đương nhiên là Trại chủ, sau đó là Nhị đương gia Minh ca, tiếp theo là hai người phụ nữ của Trại chủ, một người vừa rồi mấy người mới gặp, Lệ Lệ cô nương, còn một người khác là Sở Sở cô nương."Lâm Bạch gắt gao đè lại Sở Mặc Hòa đang ngo ngoe muốn động, cười ôn hòa nói: "Sở Sở ư, nghe cái tên chắc hẳn là một đại mỹ nhân, chúng tôi đã nhớ rồi, cảm ơn cậu.
Trại chủ đúng thật là có phúc lớn, mỗi một vị đều rất xinh đẹp."Đỗ Y vẻ mặt đắc ý: "Đúng thế, Trại chủ là ai cơ chứ.
Nghe nói Sở Sở cô nương là được Trại chủ cứu về từ bên ngoài.
Mới đầu không thích Trại chủ, thế nhưng về sau còn không phải yêu Trại chủ đến không thể tự kiềm chế sao.
Nhưng muốn nói mỹ nhân, tôi từng gặp qua một người còn đẹp hơn."Đỗ Y nháy mắt mập mờ mấy cái, bây giờ nghĩ đến khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ của cô gái kia, vẫn không tránh khỏi một trận ngẩn ngơ."Thật sao? Vậy vị mỹ nhân đó ở đâu, lẽ nào cô ấy không trở thành người phụ nữ của Trại chủ ư?" Vân Hoán bày ra vẻ mặt bát quái, đưa tay gãi gãi cái ót, hình tượng người đàn ông ngu ngơ hiện ra dễ như trở bàn tay.Chỉ là đôi mắt đào hoa kia lại sâu không thấy đáy."Hì hì." Đỗ Y hèn mọn cười một tiếng: "Vị tiểu mỹ nhân kia tên Kiều Kiều, người thật lớn lên còn yêu kiều hơn hoa, giống như một tiên tử hạ phàm vậy.
Cô ấy là do một người trong trại chúng ta mấy ngày trước ra ngoài mang về.
Còn tại sao không trở thành người phụ nữ của Trại chủ, đó là bởi vì Minh ca nhìn trúng tiểu mỹ nhân.
Nghe nói Minh ca vô cùng thích, vừa có được mỹ nhân, mấy ngày nay đều chưa từng thấy Minh ca xuất hiện.
Theo tôi thấy, chắc là muốn chết trêи người tiểu mỹ nhân rồi."Tất cả mọi người đều là đàn ông, Đỗ Y nói chuyện không hề cố kỵ gì cả.
Nghĩ đến khuôn mặt tuyệt mỹ của Kiều Kiều, trong lòng Đỗ Y cũng rục rịch không yên.Đỗ Y còn đang ý ɖâʍ trong đầu nên không chú ý tới ánh mắt càng ngày càng lạnh như băng của Vân Hoán.Vương Vĩ lúc này hoàn toàn không nghe nổi nữa, gã đập Đỗ Y một cái, có chút không vui nói: "Đỗ Y, mày đang nói gì đấy, chú ý một chút."Đỗ Y bị Vương Vĩ đập mới kịp phản ứng, tự biết bản thân có chút lỡ miệng.
Kiều Kiều hiện tại đã là phụ nữ của Minh ca, gã ở chỗ này ý ɖâʍ cô, nếu như bị Minh ca biết, gã không bị lột một lớp da mới lạ.Đỗ Y ho khan vài tiếng: "Được rồi được rồi, nên nói tôi cũng đã nói, còn lại tự mấy người chú ý một chút, bây giờ tôi mang mấy người đi gặp Minh ca."Vân Hoán cười nhạt, chà xát tay: "Ừ, chúng tôi đã biết."Biết Minh ca và Trại chủ Thanh Phong trại này nhất định phải chết!.