Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Lê viên, Tần Hàn Vũ đang chỉnh sửa bản đồ trong tay, tất cả địa phương bên trong Thanh Phong trại anh ta đều đã sờ qua một lần, thế nhưng vẫn chưa tìm được thực vật biến dị mà Thiệu Hoa nhắc đến.Ngón tay thon dài gõ nhịp xuống mặt bàn, đầu ngón tay dừng tại một chỗ, cuối cùng Tần Hàn Vũ quyết định đêm nay đi phòng nghị sự xem thử một chuyến.Đang suy tư, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Tần Hàn Vũ bình tĩnh thu lại bản đồ trong tay giấu kỹ, vuốt lại góc áo, giọng nói ôn hòa hỏi: "Ai vậy, có chuyện gì?""Minh ca, tôi là Đỗ Y, có một đám người muốn đầu nhập vào trại chúng ta, thế nhưng Trại chủ hiện tại có việc không tiện gặp mặt, cho nên tôi dẫn người đến gặp anh trước."Tần Hàn Vũ còn nhớ Đỗ Y, trí nhớ của anh ta rất tốt, chỉ là giờ này Lâm Hải có việc không tiện...!Mắt phượng của Tần Hàn Vũ tĩnh mịch, khóe miệng bỗng giật giật.

Cũng đúng, thời điểm này, không cần nghĩ cũng biết gã ta đang làm gì.Ôn nhu hương quả nhiên là phần mộ của anh hùng, mặc dù Lâm Hải cũng không thể coi là anh hùng gì."Tôi biết rồi, cậu dẫn người vào đi." Tần Hàn Vũ thản nhiên nói."Kẹt." Cửa mở, là Đỗ Y và Vương Vĩ tiến vào đầu tiên, theo sau là sáu người mặt mũi lấm lem, quần áo có hơi rách nát.Tần Hàn Vũ tùy ý nhìn lướt qua, đột nhiên bên trong mắt hiện lên từng tia giễu cợt.

Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, như là tác phẩm hoàn mỹ nhất của Thượng Đế.


Khóe miệng ngậm ý cười, nhìn qua ôn nhuận như nước, thế nhưng khóe mắt lại hơi cong lên, mang theo mấy phần giễu cợt."Hử, đây chính là đám người tìm tới cửa xin đầu nhập vào trại chúng ta sao? Ừm, cũng không tệ, tôi nhận, hai cậu về trước đi.Đỗ Y không nghĩ tới Minh ca lại đồng ý sảng kɧօáϊ như vậy, gã có chút kinh ngạc ngốc tại chỗ.

Vương Vĩ nhéo gã một cái, gã mới phản ứng được, sau đó vội vàng gật đầu, đi theo Vương Vĩ rời khỏi Lê viên.Sau khi Vương Vĩ và Đỗ Y rời đi, Tần Hàn Vũ xắn ống tay áo sơ mi trắng của mình lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng ngần hữu lực.

Tần Hàn Vũ không nhìn sáu người họ, rủ mắt xuống, chậm rãi nói: "Không nghĩ tới Đế thiếu Đế đô và Triệt gia Tứ thiếu vậy mà lại biến thành mấy tên đàn ông thô lỗ người đen như mực.

Làm sao, lăn lộn bên ngoài không nổi nên chuẩn bị đầu quân vào làm đầu lĩnh thổ phỉ?"Vân Hoán lạnh nhạt nhìn Tần Hàn Vũ trước mặt, anh cũng không nghĩ tới Tần Hàn Vũ chính là Minh ca.


Nhưng suy nghĩ một chút liền biết người này hẳn là tới đây làm nhiệm vụ.Vân Hoán lạnh lùng nhìn Tần Hàn Vũ, đôi mắt đào hoa híp lại, khuôn mặt trắng nõn tinh tế như điêu khắc lóe lên hàn quang: "Tôi cũng không nghĩ tới, Tần Tiểu thiếu, một trong Tứ thiếu sẽ là lão nhị của cái trại thổ phỉ này.

Thế nào, Tần Tiểu thiếu cũng là lăn lộn bên ngoài không nổi ư?"Trần Triệt nhìn hai con hàng giương cung bạt kiếm với nhau, trợn trắng mắt nói: "Hai người các cậu đủ rồi đấy, đã vài năm không gặp, vừa thấy liền đâm chọc nhau, thật sự là nhàm chán.

Tương kiến tức hữu duyên, ở chỗ này có thể gặp nhau, càng là duyên phận không cạn.

Mọi người ngồi xuống uống chén trà từ từ trò chuyện, cậu nói xem có đúng không, Đại Bạch."Đại Bạch cười ôn hòa, nhẹ gật đầu chào hỏi với Tần Hàn Vũ: "Tần Tiểu thiếu, đã lâu không gặp."Tần Hàn Vũ cũng cười, lần này nụ cười dưới đáy mắt chân thành hơn mấy phần: "Quả thực đã lâu không gặp, đã nhiều năm trôi qua...!Đúng rồi, mấy người tới đây làm gì, cũng là tới làm nhiệm vụ sao?"Tần Hàn Vũ nhìn thấy đám người Trần Triệt thật ra rất vui mừng.


Tuy rằng Tần gia bọn họ đã rời khỏi Kinh Đô, nhưng thỉnh thoảng cha Tần vẫn sẽ dẫn bọn anh trở về Đế đô ở lại một đoạn thời gian, thăm hỏi bạn bè.Anh ta từ nhỏ đã quen biết đám người Đại Bạch, quan hệ cũng không tệ lắm.

Anh ta và Vân Hoán thuộc loại tương ái tương sát, nhìn thì thủy hỏa bất dung, nhưng quan hệ rất tốt.Chỉ là sau này dần dần trưởng thành lên, số lần cha Tần về Kinh Đô càng ngày càng ít, còn không cho phép mấy anh em bọn họ tùy tiện đến Kinh Đô, cho nên số lần liên lạc với đám người Vân Hoán cũng ít đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận