Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Tần Nhất vẫy vẫy tay với tiểu Mai hoa, tiểu Mai hoa vui sướиɠ duỗi dây leo ra "chi chi chi chi" cao hứng kêu to."Được rồi, biết em vui vẻ, nhưng bây giờ xin em hãy nhanh nhanh đi tắm đi." Tần Nhất chỉ chỉ dòng suối nhỏ cách đó không xa.Dòng suối nhỏ trong veo chảy róc rách, tiểu Mai hoa hiện tại đối với lời Tần Nhất nói là trăm theo ngàn thuận.

Tuy rằng nó không biết tại sao lại phải đi tắm, nhưng theo bản năng nó luôn có cảm giác thân cận với nước.Sau khi Tiểu Mai hoa tắm rửa sạch sẽ xong, lúc này Tần Nhất mới phát hiện nó thật ra rất xinh đẹp.


Chạc cây xanh tốt, đóa hoa tươi đẹp, chỉ là thân thể có phần quá lớn, bất lợi cho việc mang theo bên người.Nhìn tiểu Mai hoa đang vô cùng hưng phấn, Tần Nhất lắc lắc đầu, có chút buồn cười.

Rốt cuộc thì vẫn còn là trẻ con, rất giống Tiểu Lam.Nghĩ đến Tiểu Lam, Tần Nhất lại khẽ lắc đầu, sau này, trong không gian sợ là sẽ rất náo nhiệt.

Cũng không biết tiểu gia hỏa kia thế nào rồi, đã dẫn đám người Vân Hoán bọn họ tới đây chưa.Tần Nhất sờ lên dây leo xanh biếc của tiểu Mai hoa: "Em ở chỗ này chơi đi, ca ca đi ra ngoài trước."Cô phải mau chóng ra ngoài, giữa cô và Sở Sở còn có một món nợ chưa tính đâu.Trong phòng nghị sự của Thanh Phong trại, Lâm Hải biếng nhác đứng dậy nhặt quần áo trêи mặt đất lên mặc vào, sau đó lại đỡ Sở Sở đang mềm nhũn trêи ghế dậy.

Gã cẩn thận mặc quần áo cho Sở Sở, khi nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của Sở Sở sau khi vận động xong, lập tức cảm thấy yết hầu hơi khô.Sở Sở đương nhiên cũng chú ý tới ɖu͙ƈ vọng trong mắt Lâm Hải, chống tay lên đẩy gã ra, mặt mày lạnh lùng nói: "Đã nói chỉ một lần."Lâm Hải im lặng thở dài, gắng gượng đè xuống khát vọng trong lòng.

Gã biết tính tình của Sở Sở, nhiều khi gã đều sẽ chiều theo ý cô.Hôn một cái lên má hồng của Sở Sở, Lâm Hải cười nói: "Được, theo ý em.


Đúng rồi, hôm nay đến ngày cho cây hoa mai kia ăn, đã chuẩn bị xong người chưa?"Đôi mắt xếch phong tình vạn chủng của Sở Sở liếc Lâm Hải một cái, giọng nói lạnh tanh: "Hôm nay thì không cần, tối hôm qua đã cho nó ăn rồi."Tiểu tiện nhân kia giờ phút này e là đã đi đời nhà ma rồi.Lâm Hải hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Cho ăn rồi thì tốt, muốn bao nhiêu cứ cho nó, gần đây anh thấy nó sắp thăng cấp rồi.

Nếu như nó thành công thăng cấp, đối với việc tăng cấp dị năng của hai chúng ta sẽ có trợ giúp rất lớn.

Anh thấy, không bằng chúng ta cho nó ăn dị năng giả đi, dù sao dị năng giả trong trại cũng có không ít."Ngữ khí của Lâm Hải nhàn nhạt, hoàn toàn không coi mạng người ra gì.


Toàn bộ người bên trong trại, ngoại trừ Sở Sở và Lâm Minh, những người khác trong mắt gã đều đồ ăn gã dùng để đút Zombie và thực vật biến dị ăn.Sở Sở nghe vậy cười khẽ, thế giới lạnh lẽo đột nhiên như xuân về hoa nở, thanh âm êm ái nhưng lại khiến cho người ta rùng mình: "Không cần, đã đủ rồi.

Đồ ăn tốt như vậy, làm sao cây hoa mai kia lại không thích cho được."Lâm Hải nghe đây thì mới phát giác ra có gì đó không đúng, gã nhíu lông mày, hỏi ngược lại: "Có ý gì, em đã làm gì hả?"Sở Sở lạnh lùng cười một tiếng, đôi mắt xếch xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt Lâm Hải, dưới đáy mắt là một mảnh yên lặng điên cuồng, khiến Lâm Hải bỗng nhiên kinh hãi."Làm sao, tôi tặng cho cây hoa mai kia một bữa tiệc lớn, anh không vui ư? Thế nhưng tặng phẩm đó là một xử nữ thuần khiết hoàn mỹ..."Lâm Hải kinh hãi: "Em ném Kiều Kiều cho cây hoa mai? Nhưng, nhưng đó là người phụ nữ của Minh đệ."Sở Sở lạnh nhạt đứng dậy từ trêи đùi Lâm Hải, ống tay áo thật dài phất một cái, tựa như tiên tử cao ngạo trêи cửu thiên: "Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà thôi, anh cho rằng Lâm Minh thật sự thích cô ta sao? Nếu quả thật như vậy, anh ta đã sớm tới tìm chúng ta đòi người."Trong mắt Sở Sở mang theo nụ cười thản nhiên, khóe môi hơi vểnh, chỉ là giờ phút này cô ta đưa lưng về phía Lâm Hải, Lâm Hải không nhìn thấy đáy mắt điên cuồng bướng bỉnh xen lẫn từng tia ái mộ của Sở Sở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận