Sở Sở ổn định lại tâm trạng, không, cô ta không thể để cho bất luận kẻ nào biết, chỉ cần cô ta không nói, sẽ không có bất cứ kẻ nào biết hết.
Cho dù là Tần Hàn Vũ, anh ta không hề có bất kỳ chứng cứ nào cả.Không có chứng cứ, sẽ không có ai hoài nghi đến trêи người cô ta.
Không, con ngươi Sở Sở lóe lên tia sáng lạnh, còn một người, Vương Diễm.Sở Mặc Hòa vẫn luôn chú ý đến chị gái nhà mình, trông thấy sắc mặt Sở Sở trắng bệch, anh ta có chút lo lắng hỏi: "Chị, chị làm sao vậy, sắc mặt kém như thế, là cơ thể không thoải mái ư?"Bệnh tim của Sở Sở vẫn luôn là tâm bệnh của Sở Mặc Hòa, anh ta chỉ sợ đột nhiên bệnh tim của Sở Sở phát tác.
Trong hoàn cảnh tận thế cái gì cũng đều thiếu thốn như hiện nay, loại bệnh này chính là muốn lấy mạng người.Sắc mặt Sở Sở tái nhợt khẽ cười, bên trong đôi mắt xếch lộ ra từng tia bi thương: "Chị không sao, chỉ là nghĩ đến Nhất Nhất, chị có chút buồn.
Chị không biết cô gái ngày đó chính là Nhất Nhất.
Cậu ấy, cậu ấy không cẩn thận làm chị phát bệnh, khiến Lâm Hải giận dữ, nửa đêm tìm người vụng trộm bắt lại, ném cậu ấy vào mật thất cho thực vật biến dị ăn.
Chị, chị cũng là sáng nay mới biết."Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán nhìn thẳng Sở Sở: "Mật thất ở đâu?"Trái tim Sở Sở nhảy lên một cái, nhưng lập tức đã trấn định lại.
Tần Nhất giờ này khẳng định đã bị thực vật biến dị gặm đến ngay cả xương cốt cũng không còn rồi.
Coi như vận khí cậu ta tốt, may mắn sống sót, thì khi đó cô ta cũng dùng thuốc mê, Tần Nhất chắc chắn không biết là cô ta làm."Ngay trong phòng nghị sự, tôi vẫn luôn ngốc ở bên người Lâm Hải là vì để biết lối vào.
Hoán ca, thực vật biến dị kia có công dụng rất lớn."Vân Hoán đối với thực vật biến dị trong miệng Sở Sở không có hứng thú, hiện tại lòng anh chỉ tràn đầy ý nghĩ làm sao để nhanh chóng cứu Thất Thất ra ngoài.Ngược lại Trần Triệt rất hứng thú hỏi: "Thực vật biến dị không phải chỉ ăn người sao, còn có tác dụng gì ư?"Sở Sở mở miệng giải thích: "Tôi ở bên người Lâm Hải, phát hiện dị năng của anh ta tăng cấp đặc biệt nhanh.
Sau đó trong lúc vô tình anh ta lỡ miệng nói ra, tôi mới biết được anh ta vụng trộm nuôi một gốc thực vật biến dị.
Chất lỏng của nó có thể giúp dị năng của dị năng giả nhanh chóng tăng lên.
Hoán ca, nếu như chúng ta có thể thu phục được thực vật biến dị kia, đối với dị năng của bản thân sẽ có lợi ích rất lớn."Vân Hoán lạnh lùng nói: "Hừ, e là cậu đã sớm đánh chủ ý lên gốc thực vật biến dị.
Thế nào, không nói chuyện này với chúng tôi là sợ bị chia một chén canh sao?"Lời này của Vân Hoán là nói với Tần Hàn Vũ, Tần Hàn Vũ mỉm cười, trêи mặt không có một tia bối rối khi bị vạch trần: "Cậu cũng không có hỏi.""Ha." Vân Hoán cười lạnh, sau đó nói với Sở Sở: "Dẫn đường."Thực vật biến dị cái gì, anh hoàn toàn không cảm thấy hứng thú, hiện tại anh chỉ muốn mau chóng cứu Tần Nhất ra.Sở Sở coi như Vân Hoán đã đồng ý, trong đôi mắt xếch ẩn tình lập lòe tia sáng.
Kỳ thật gốc thực vật biến dị kia đối với cô ta có tác dụng rất lớn, nó có thể bài tiết nọc độc, vô cùng có lợi cho dị năng giả hệ độc như cô ta.Sở Sở chuyển động đầu hổ, "lạch cạch" một tiếng, cửa mật thất mở ra.
Tần Hàn Vũ sáng tỏ gật đầu: "Không nghĩ tới cơ quan lại ở chỗ này, khó trách tôi không tìm được."Sở Sở cười duyên giải thích cho Vân Hoán: "Hoán ca, mật thất này là Lâm Hải bảo một nhà thiết kế nổi danh thiết kế lên.
Nhà thiết kế này vô cùng am hiểu các loại đường hầm, mật thất."Lâm Thanh khen ngợi mấy tiếng: "Thật muốn gặp mặt nhà thiết kế này một lần."Sở Sở đột nhiên im lặng, cô ta nhớ tất cả dị năng giả hệ thổ lúc trước tham dự xây dựng Thanh Phong trại và cả nhà thiết kế kia đều bị Lâm Hải ném cho thực vật biến dị ăn.Trong mắt phượng của Tần Hàn Vũ hàm chứa thâm ý sâu xa: "Sở Sở, cô đối với mấy chuyện như này hình như biết cũng không ít, Lâm Hải đúng là đủ tín nhiệm cô."Sở Sở hiện tại không có bất kỳ tâm tư gì với Tần Hàn Vũ, từ một khắc cô ta biết Lâm Minh thật ra là Tần Hàn Vũ, cô ta đã sớm chết tâm với Lâm Minh..