Tần Nhất không nghe thấy tiếng Vân Hoán cười, trong mắt cô giờ phút này chỉ có Zombie.
Thanh đại đao màu đen mạnh mẽ đầy sinh lực trong tay Tần Nhất như múa, lưỡi đao lạnh lẽo vô tình, trêи cơ bản một đao hạ một con.Tóc đen tung bay, mặt mày như vẽ, giữa một cái nhăn mày, một nụ cười đều tản ra dã tính trương dương, lại xen lẫn thanh lãnh đặc hữu, cả người cô càng lộ vẻ thần bí, khiến cho người ta nhịn không được tới gần muốn tìm tòi thực hư.Ánh mắt Vân Hoán lóe lên sự kinh diễm, con ngươi lạnh như băng thoáng chốc tràn đầy gió xuân.
Thiếu niên này rất mâu thuẫn, nói cậu thanh lãnh đạm mạc, cậu hết lần này tới lần khác có khi lại rất hấp dẫn tà mị, nói cậu tà khí lẫm nhiên, nhưng có lúc lại ôn nhuận như yên, rõ ràng mấy loại khí chất này rất mâu thuẫn, nhưng đáng chết lại mê người như thế.Nhưng bất luận thay đổi như thế nào, anh biết đối phương vẫn là Tần Nhất, vẫn là em trai của anh.Ánh mắt hơi đảo, chạm đến Sở Sở với vẻ mặt có phần tái nhợt đang đứng bên cạnh, ánh mắt Vân Hoán đột nhiên trở nên thâm thúy.
Lúc đầu anh không định động đến cô ta, nhưng nếu cô ta nhất định muốn chết như thế, vậy cũng đừng trách anh.Sau lưng Sở Sở phát lạnh, đột nhiên có dự cảm không tốt.
Nhìn Vân Hoán bên cạnh tựa như thiên nhân, bên trong đôi mắt xếch lại hiện lên tia si mê.
Không, nhất định là do cô ta suy nghĩ nhiều.
Hoán ca đến tìm cô ta, cô ta cũng trở về đội rồi, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được.Kim nhận của Trần Triệt thẳng tắp đâm vào đầu Zombie, máu tanh hôi bắn ra dính vào đầy người, nhìn qua có chút buồn nôn.
Quay đầu nhìn thấy Vân Hoán đứng ở một bên bình chân như vại, Triệt gia đột nhiên thấy không công bằng.Mẹ nó, tại sao anh ta ở chỗ này liều sống liều chết giết cái đám buồn nôn động kinh này, mà Vân Hoán với vẻ mặt hài lòng ở một bên vuốt ve đầu tiểu sủng vật, mỉm cười xem bọn họ chiến đấu? Không công bằng, Triệt gia anh cũng muốn bãi công.Trần Triệt ngừng tay, lắc mình một cái đi đến bên cạnh Vân Hoán: "Không chơi, không chơi, dựa vào cái gì A Hoán cậu có thể thoải mái dễ chịu đợi ở chỗ này, còn gia đây phải đi đối phó với đám đồ chơi buồn nôn đó."Vân Hoán bất động thanh sắc nhíu nhíu mày, đôi môi mỏng vừa thả lỏng nay lại mím chặt lại, dời sang bên cạnh mấy bước.Trần Triệt phóng đãng không bị trói buộc, nhất thời đen mặt, khóe miệng giật một cái.
Mẹ nó, lão tử đây là vì ai mới một thân dính đầy máu, con hàng này còn dám ghét bỏ gia.Quả nhiên một chút cũng không dễ thương như khi còn bé.Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán nhàn nhạt không gợn sóng, nhưng nếu như cẩn thận nhìn sẽ phát hiện bên trong có lấm tấm ý cười, khiến ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc nhu hòa hơn mấy phần: "À, em trai đau lòng anh trai, người làm anh như tôi sao có thể làm phật ý tốt của em ấy."Trần Triệt nghẹn, suýt chút nữa không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Mẹ nó, có em trai thì ghê gớm lắm à, có cần phải thời thời khắc khắc khoe khoang với anh ta thế không.Ai oán nhìn thiếu niên kinh thế tuyệt diễm trong bầy Zombie, con ngươi Trần Triệt có chút thâm sâu.
Hừm, hình như có đứa em trai thú vị như thế cũng không tệ lắm.Trần Triệt vừa rút, Tần Hàn Vũ tự nhiên cũng dừng tay, bước chân ưu nhã nện bước đi tới, dưới chân giống như không phải một đống bạch cốt, mà là bách hoa đang nở rộ vậy.Khóe miệng Trần Triệt giật một cái, thầm mắng một câu làm màu, sau đó lén lút móc ra khăn giấy ướt đã chuẩn bị từ trước, lau sạch hết than đen bụi bẩn trêи mặt.
Ừm, Triệt gia anh lại đẹp trai lên rồi.Bên trong bầy Zombie chém giết vẫn đang tiếp tục, hai mắt Tần Nhất sáng kinh người, so với dị năng, cô càng ưa thích dùng vũ lực giải quyết Zombie hơn.
Cách tay trắng nõn có lực một quyền vung đến thái dương của con Zombie cao hơn cô nửa cái đầu trước mắt, khiến đầu nó bị lõm vào, máu tươi bắn tung tóe tay cô.Tần Nhất trực tiếp thu hồi đại đao, bắt đầu dùng tay không xử lý Zombie.
Cổ tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoay chuyển rồi hạ xuống, đầu con Zombie trước mặt đã bị đập nát.Đám người Lâm Thanh dừng lại, nhìn thiếu niên càng đánh càng hăng, nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Ôi mẹ ơi, tên biến thái này từ đâu tới vậy!.