Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Đầu Zombie bị đào khoét vương vãi đầy trêи mặt đất, thế nhưng đám người Vân Hoán vẫn mặt không đổi sắc ăn sạch táo trong tay, thậm chí còn ăn rất say sưa ngon lành.Kỳ thật chuyện này đối với mấy người Vân Hoán mà nói rất bình thường.

Trong mấy tháng qua, bọn họ đều sinh hoạt như thế.


Giải quyết một đám Zombie, sau đó nhanh chóng bổ sung thể lực, rồi lại tiếp tục chiến đấu.

Chỉ có như vậy, thực lực của bọn họ mới có thể không ngừng tăng lên.Sở Mặc Hòa chia quả táo trong tay làm hai, đưa phần lớn hơn cho Sở Sở: "Chị, cho chị nè."Sở Sở cười nhạt: "Sở Hòa, chị không đói bụng, em cứ ăn đi."Sở Sở hiện tại cũng đã hiểu đại khái tình hình, với địa vị của Tần Nhất bây giờ trong đội, cô ta không nên chính diện đối đầu.

Tuy rất không cam tâm, nhưng cô ta cũng đã nhìn ra, phân lượng của Tần Nhất trong lòng mấy người Vân Hoán không hề thấp hơn so với cô ta.Tần Nhất nhíu mày, khát vọng vừa rồi dưới đáy mắt Sở Sở cô nhìn thấy rất rõ ràng, không nghĩ tới thế mà lại không muốn.


Hơn nữa, nụ cười hiện tại của Sở Sở, khiến người ta không nhìn ra một điểm không đúng.Đây là tìm được trạng thái diễn rồi à?Trong lòng Sở Mặc Hòa mềm mại, đây vẫn là chị gái luôn đối xử tốt với anh ta, một chút cũng không hề thay đổi, cứng rắn nhét nửa quả táo cho Sở Sở: "Chị, em ăn chỗ này đủ rồi."Sở Sở dịu dàng xoa đầu Sở Mặc Hòa, ánh mắt ôn nhu: "Em ý, thật ngoan."Tần Nhất cắn một miếng táo, thơm ngọt ngon miệng, đối với một màn "chị em tình thâm" trước mắt bày tỏ không có hứng thú.Trần Triệt xán lại, muốn tới gần lỗ tai trắng nõn mượt mà của Tần Nhất, Vân Hoán mắt sắc lia tới, bàn tay to vừa vặn chặn mặt Trần Triệt lại, sau đó lập tức đẩy ra.Tần Nhất lạnh lùng nhìn Trần Triệt: "Triệt gia không nhớ lời tôi nói sao, tôi không phải gay."Cô không thích người khác dựa vào cô gần như vậy.Trần Triệt bị đẩy đi ra cũng không giận, vẫn tiếp tục cười tủm tỉm nhích tới gần, nhưng lần này không tiến đến gần bên tai Tần Nhất mà cách một khoảng nói: "Tại sao không cho gia và Hàn Vũ một phần, vừa rồi chúng ta cũng ra lực mà."Cũng không phải rất muốn ăn táo, Trần Triệt chỉ là nghĩ trêu chọc Tần Nhất một chút.Tần Nhất giật giật khóe miệng: "Triệt gia cũng không phải người trong đội chúng tôi, tại sao tôi phải cho anh?"Cho Trần Triệt cũng không phải không được, nhưng Tần Nhất rất không thích người này động một chút lại nhào lên, khiến cô thấy rất phiền.Lông mày tà khí hơi nhướng, con ngươi Trần Triệt u oán: "Tiểu gia hỏa thật sự là không có lương tâm, thiệt thòi gia còn đòi đi cùng A Hoán tới tìm cậu."Tần Nhất lạnh nhạt, ưu nhã ăn xong quả táo trong tay, Vân Hoán lại lau tay cho cô, trong giọng nói lộ ra nhàn nhạt nhu hòa: "Ăn no chưa?"Lượng cơm Tần Nhất ăn lớn bao nhiêu bọn anh đều đã thấy rồi, không có chút nào thua Đỗ Nguyên.Tần Nhất nhẹ gật đầu, không nhìn Trần Triệt bên cạnh, ăn no khẳng định là không rồi, nhưng bọn họ không có thời gian, Tiểu Lam nói cho cô biết có một đám người đang đi về phía bọn họ.Trần Triệt thấy Tần Nhất không để ý tới mình, ánh mắt u oán vẫn luôn khóa chặt Tần Nhất.

Ánh mắt nóng như lửa đó làm Tần Nhất không vui nhăn mày.

Ý niệm khẽ động, một quả táo xuất hiện trong tay, Tần Nhất ném cho Trần Triệt: "Được rồi, đừng nhìn tôi như vậy, cho anh."Trần Triệt vững vàng tiếp được quả táo, ánh mắt đắc ý phiêu nhẹ qua Vân Hoán và Tần Hàn Vũ.


Kết quả hai con hàng này một người kiên nhẫn ôn nhu giúp Tần Nhất chỉnh lại quần áo, một người ưu nhã tự nhiên đứng một bên, mặt mày mỉm cười.Trần Triệt lập tức cảm thấy không có ý nghĩa, oán hận cắn một miếng táo, giòn giòn ngọt ngọt khiến mắt Trần Triệt sáng lên, còn không đợi anh ta cắn miếng thứ hai, một đám người đã đi tới.Mắt phượng xinh đẹp của Tần Nhất nhíu lại, cầm đầu chính là người "lừa" cô tới Thanh Phong trại, Hứa Ninh.Đúng là hữu duyên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận