Ngụy Phong lau lau nước mắt, sau khi khóc một trận ngược lại tỉnh táo lên.
Thật ra kết quả này bọn họ đã sớm dự liệu trước, chỉ là vẫn luôn ôm một tia may mắn mà thôi."Không cần nói xin lỗi, không phải là lỗi của các cậu, đây đều là mệnh." Ngụy Phong đỏ mắt.Tần Nhất mấp máy môi: "Bây giờ không phải lúc nói những lời này, mấy người lên nhanh chóng rời đi.
Đám người kia muốn tới bắt chúng tôi, nơi này khẳng định không an toàn, tìm căn cứ sống cho thật tốt."Đối với những người đàn ông này, lòng Tần Nhất có kính nể.
Rõ ràng có thể rời đi, thế nhưng bọn họ vì vợ con mình mà ở lại chỗ này thời gian dài như vậy, dù chỉ ôm một chút xíu hi vọng, cũng muốn thủ hộ lấy vợ con mình.
Phần tình cảm rất chân thành tha thiết, cho nên cô mới lên tiếng nhắc nhở.Ngụy Phong nhẹ gật đầu, chỉ về phía bắc nói: "Các cậu đi về bên đó, ở đấy có một căn nhà nhỏ bị rừng cây cản trở, bọn hắn sẽ không nhìn thấy.
Các cậu có thể nghỉ ngơi ở nơi đó một đêm, ngày mai lại đi."Ngụy Phong dừng một chút: "Không cần lo lắng cho chúng tôi, chúng tôi lập tức đi thu dọn đồ đạc rời đi.""Được, cảm ơn." Tần Nhất gật đầu đồng ý, bây giờ bọn họ cũng có phần mệt mỏi rã rời, miễn cưỡng đi đường cũng không đi được bao lâu.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là phải nhổ cỏ tận gốc, Hứa Ninh nhất định sẽ ra ngoài tìm bọn họ.Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, Tần Nhất đương nhiên muốn vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.Đưa mắt nhìn mấy người Ngụy Phong rời đi, nhìn bóng lưng bọn họ hơi còng xuống, ánh mắt Tần Nhất sâu thẳm.
Trịnh Trọng khiến cô luôn không tin vào tình yêu, nhưng mấy người đàn ông này lại làm cô thấy được chân tình.Nhóm người Tần Nhất đi tới căn nhà Ngụy Phong chỉ, bên trong vẫn còn khá tốt, một sảnh ba phòng, quan trọng nhất chính là có từng dãy cây che khuất nó.
Trừ khi rất cẩn thận, nếu không thật sự rất khó phát hiện căn nhà này.Chỉ là căn nhà hình như không có người ở một thời gian khá lâu rồi, có chút bẩn, điều này khiến Vân Hoán và Tần Nhất có bệnh thích sạch sẽ không chịu được.
Trong lúc mọi người đang quét dọn sắp xếp lại phòng, Lâm Thanh lén lút chạy ra ngoài.Đợi thu dọn sạch sẽ xong, trời cũng từ từ tối đen, lúc này Lâm Thanh mới trở về, đằng sau còn có hai người đi theo, là Trương Tuệ và Lan Hương.Hai người này vẫn luôn bị Lâm Thanh nhốt trong một căn nhà khác, anh ta vừa mới đi qua mang hai người tới đây.Lan Hương vào cửa nhìn thấy Sở Sở đang ngồi trêи ghế sô pha thì khẽ giật mình, cô ta không nghĩ tới Sở Sở thật sự còn sống.
Trái tim lập tức lạnh xuống, xong, Sở Sở muốn tìm các cô báo thù.Ngược lại là Trương Tuệ, khi nhìn thấy Sở Sở, trong ánh mắt mang theo sự mừng rỡ.
Bà kϊƈɦ động tiến lên mấy bước: "Sở Sở, cháu thật sự còn sống, thật sự tốt quá."Trương Tuệ từ ái nhìn Sở Sở, có trời mới biết bà hổ thẹn và buồn thương đến cỡ nào.
Khi đó nếu như bọn họ không đi thì tốt, đứa nhỏ này cũng sẽ không bị bắt.Nhìn người phụ nữ trung niên có chút tiều tụy trước mắt, Sở Sở kinh ngạc: "Dì Tuệ?"Trương Tuệ không nghĩ tới Sở Sở còn nguyện ý gọi mình một tiếng dì, trong lòng vừa chua lại ngọt.
Nhìn đôi mắt xếch giống của con gái mình, thiếu chút rơi lệ."Ài, là dì, Sở Sở, là dì Tuệ không tốt, lúc trước dì không nên rời khỏi cháu."Sở Sở cũng chỉ kinh ngạc trong giây lát, lập tức thu hồi ánh mắt.
Đối với Trương Tuệ, cô ta nói không nên lời bản thân có cảm thụ gì.
Người này đối xử với cô ta rất tốt, lúc trước cô ta trốn từ Thí Thần các ra ngoài, bệnh tim phát tác, là Trương Tuệ ôm cô ta về nhà, hết lòng chăm sóc.Cô ta cảm kϊƈɦ bà, cùng bà đi đến căn cứ.
Thế nhưng thật không ngờ, đến chỗ này thì bị bọn họ bỏ lại, sau đó bị Lâm Hải bắt tới Thanh Phong trại.Hận sao, đương nhiên hận.
Nếu không phải bọn họ bỏ cô ta lại, cô ta làm sao có thể rơi vào trong tay Lâm Hải? Nhưng nhìn thấy ánh mắt từ ái của Trương Tuệ, cô ta lại không xuống tay được..