Nhìn phía Vân Hoán và Tần Nhất tình cảm bắn ra bốn phía đằng trước, đầu ngón tay Sở Sở siết chặt, trong lòng giống như có vô số rắn độc bò qua.Vân Hoán chỉ có thể là của cô ta, bất kỳ ai cũng không thể cướp đi, chỉ hi vọng kế tiếp Hứa Ninh đừng khiến cô ta thất vọng.Căn nhà không phải rất lớn, chỉ là xung quanh bị rừng cây che giấu, không dễ dàng bị phát hiện.
Nhóm người Tần Nhất đi theo Hứa Ninh vòng ra phía sau, quả nhiên tại cửa sau căn nhà phát hiện Vệ Liêu đang hôn mê."Không cần lo lắng, anh ta hít phải thuốc mê, qua hôm nay sẽ tỉnh." Hứa Ninh sợ đám người này muốn mạng mình, vội vàng giải thích.Tần Hàn Vũ nhíu lông mày, sau đó đỡ Vệ Liêu dậy.Lâm Thanh quan sát xung quanh, phát hiện đất chỗ góc tường dường như bị người đào qua.
Lúc anh ngồi xổm xuống chuẩn bị xem xét kỹ hơn thì chợt nghe thấy tiếng hét chói tai.Ngẩng đầu lên nhìn, là Sở Sở không cẩn thận bị Hứa Ninh bắt được.
Khuôn mặt Hứa Ninh dữ tợn, trêи tay anh ta xuất hiện một con dao."Tất cả đều tránh ra, không tao giết cô ta." Hứa Ninh tay vạch một cái, trêи cổ Sở Sở lập tức xuất hiện vết máu."Mày muốn làm gì hả, thả chị ấy ra." Sở Mặc Hòa vẻ mặt âm trầm, gương mặt trẻ con tinh xảo rõ ràng nhìn rất dễ thương, nhưng giờ phút này lại làm cho lòng người run rẩy.Hứa Ninh ổn định tâm trạng, âm thầm nói với bản thân không cần sợ.
Sở Sở trong tay anh ta chính là vương bài, đám người này hao tâm tốn sức tới cứu Sở Sở, nói rõ Sở Sở trong lòng bọn họ rất quan trọng."Mở cửa sau ra, để cho tao đi vào." Hứa Ninh nói.Vân Hoán nhìn thoáng qua Lâm Bạch, Lâm Bạch là dị năng giả hệ kim, mở khóa với anh ta mà nói rất đơn giản.Cửa sau trong nháy mắt đã mở ra, Hứa Ninh lôi kéo Sở Sở đi vào bên trong, lúc sắp tiến vào, trong nháy mắt liền đẩy Sở Sở ra.
Sở Sở lảo đảo, trực tiếp đụng phải Tần Nhất.
Ngay lúc Tần Nhất chưa phản ứng kịp, cô cảm giác có người đẩy cô một cái, sau đó Hứa Ninh nhanh tay lập tức bắt lấy Tần Nhất.Trong chớp mắt, con tin bị đổi.Tần Nhất bị bắt cũng không hoảng hốt, đến bước này rồi sao cô còn không nhìn ra, rất rõ ràng, đây là có người nhằm vào cô, muốn đối phó cô, hơn nữa là ngay ở chỗ này.Tần Nhất cười mà như không cười nhìn Sở Sở với sắc mặt tái nhợt đang nửa dựa trêи người Sở Mặc Hòa.
Không kịp chờ đợi như thế sao, cô còn chưa động thủ, cô ta ngược lại đã không nhịn được động thủ trước.Con ngươi đen của Vân Hoán trở nên âm trầm: "Thả em ấy ra."Hứa Ninh không nói lời nào, chỉ lôi kéo Tần Nhất tiền vào phòng, nhanh chóng đóng cửa khóa lại.
Vân Hoán chân dài, ngay khoảnh khắc Hứa Ninh đóng cửa liền xông vào.Hứa Ninh không lên tiếng, trong tay miễn cưỡng ngưng ra một hỏa cầu nhỏ làm hỏng ổ khóa, lần này anh ta cũng không cần lo lắng dị năng giả hệ kim đột ngột mở cửa xông vào.Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán u ám trầm tĩnh, khí lạnh trêи người phóng ra: "Thả em ấy ra, nếu không tao sẽ khiến mày sống không bằng chết."Hứa Ninh cười nhạt một tiếng: "Sống không bằng chết? Tao sớm đã chuẩn bị tốt cái chết rồi, nhưng trước khi chết có bọn mày chôn cùng, Hứa Ninh tao cũng không lỗ."Tần Nhất thản nhiên cười nhạt: "Xem ra có người vô cùng muốn lấy mạng tôi, tôi rất tò mò, đại thúc đã làm cái gì?"Con ngươi Hứa Ninh co rụt lại, trêи mặt cố gắng duy trì sự trấn tĩnh: "Mày đang nói linh tinh cái gì, người muốn lấy mạng mày là Hứa Ninh tao.
Ai bảo mày xui xẻo như vậy, vừa vặn đụng tới tay tao.
Nhưng nói cho bọn mày biết cũng không sao cả, tao ở chỗ này chôn bom hẹn giờ."Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của Tần Nhất, Hứa Ninh đột nhiên có chút tự hào: "Không nghĩ tới đúng không, thằng chó Lâm Hải kia còn cất giấu đồ vật tốt như vậy.
Lại nói cho hai người biết, quả bom kia còn là kiểu mới nhất, không ai có thể hủy, ha ha."Hứa Ninh đột nhiên nở nụ cười, sau đó từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Ai nói đàn ông sẽ không khóc, chỉ là chưa đến lúc tuyệt vọng mà thôi..